[Góc TÂM LINH] Hồn ma phòng trọ sinh viên (có ảnh thật tác giả chụp)
Vong hồn trong căn nhà trọ
Chỉ mới đây thôi mà mình vẫn thấy sợ hãi các bạn ạ. Bây giờ là 1h15 rồi mà vẫn còn để đèn sáng trưng thì thấy ớn lạnh. Chắc đêm nay cũng phải thức trắng đêm nên mở máy kể lại cho các bạn, mong rằng sẽ quên được nó nhanh thôi.
Chuyện này chắc mình cũng chẳng dám nói với ai không lại mang tiếng đàn ông mà nhát. Khoảng 24h đêm nay, mình đi tắm sau khi đã online xong (mình toàn tắm khuya, tắm xong rồi ngủ mới thoải mái).
Giờ nhà chỉ có mỗi mình và mẹ (mẹ mình vào Sài Gòn để chữa bệnh) là ở nhà, ông anh thì đã đi Đà Nẵng công tác mà mẹ mình thì đã lên gác ngủ từ bao giờ rồi. Mẹ mình ngủ trên gác vì mớ điều trị ung thư bằng thuốc phóng xạ nên phải cách ly với người khác.
Mình thì chỉ “hoạt động” ở dưới tầng trệt thôi, hôm nay cũng giống như mọi ngày, khoảng 24h mình bắt đầu đi tắm nhưng thấy cái chậu giặt đồ để trong nhà tắm nên quyết định xả nước vào rồi tắm xối bằng ca thay vì dùng vòi tắm.
Mình tả sơ qua về nhà thế này: Nhà này mình và ông anh thuê nguyên căn để ở hai thằng thôi, tiện cho hai anh em đi làm, rộng khoảng 80m2, có một trệt và một gác, cũng không đến nỗi lụp xụp, ở ngay gần sân bay Tân Sơn Nhất. Đủ để ở 8 – 9 thằng sinh viên chứ không ít mà giá thuê chỉ có 5 triệu/tháng.
Nên khi được cò giới thiệu đến đây lại thấy chủ nhà cũng rất dễ, không chèn ép như các chủ nhà khác. Đã vậy cô chủ nhà còn thu tiền 3 tháng 1 lần, tức là phải 3 tháng cổ mới bén mảng đến 1 lần.
Vậy nên anh em mình mừng lắm khi thuê được căn này, dù lúc mới vô nhìn nó hơi trống trải, tối tăm và khá âm u, sau rồi chuyển đồ đạc vào thì cũng thấy bình thường.
Nhà mình dùng nước giếng bơm lên một cái bồn nhựa 500l đặt trên một cái giá bằng thép khá cao (cỡ một người đứng trên cái ghế cao rồi với tay là tới) và bốn chân của giá nằm sát hai bên tường nhà tắm nhằm tận dụng diện tích dưới đó, từ bồn nhựa đó có đường ống dẫn xuống để tắm giặt.
Nhà tắm khá dài và rộng nhưng toilet trong đó luôn nên phía bên kia để bồn cầu, cái bồn nước đặt bên này nên tắm thì đứng mé mé ở giữa gần như dưới bóng cái bồn nước.
Mọi hôm tắm vòi tắm thì vẫn chả sao, hôm nay tắm bằng cái chậu nước thì… nhắc lại mình lại muốn tè ra quần.
Lúc xả nước vào, mình xối vài ca, kì cọ chờ nước đầy rồi tắt, kì cọ xong thì nước trong chậu đã tĩnh lặng rồi, trong đêm với cái bóng đèn compac hắt xuống thì cái chậu nước không khác gì cái gương các bạn ạ. Nó có thể soi được tất tần tật mọi thứ xuống đấy.
Khi vừa đưa tay định múc nước xối tiếp thì mình chết điếng mất 2 giây… Qua cái chậu nước mình thấy có một người nằm trên bồn nước, hai tay bám vào thanh ngang của cái giá sắt, thò cái đầu xuống nhìn mình trân trân.
Mình khẳng định không phải mình nhìn nhầm bóng mình, vì thời gian mình chết điếng khoảng 2 giây cơ, mình đối diện với cái chậu đó trong 2 giây các bạn ạ. Người đó tóc cỡ ngang ót (mình húi cua), xõa xuống che gần hết mặt nên chỉ nhìn rõ đôi mắt và mũi, đôi mắt rất bình thường ạ, có điều là nhìn em trân trối).
Lúc đó thật mình ước gì mình đột nhiên tỉnh dậy thấy nằm ở trên giường giống như bao cơn ác mộng khác nhưng không phải lần này là thật các bạn ạ!
Rồi theo phản xạ mình ngước nhìn lên (tay chân lúc đó đã bủn rủn hết rồi thì chả thấy gì, chỉ thấy mấy cái mạng nhện rối rắm rũ xuống phất phơ.
Mình vốn không phải thằng nhát gan, lại cũng có tin vào chuyện vong hồn và mình tin có vong hồn thật đấy nhưng mình không hại họ lúc sống, cũng không báng bổ họ lúc chết thì họ cũng không hại mình.
Nên lấy hết dũng khí còn lại mình hỏi “Ai đấy.? muốn gì thì ra nói chuyện!”, tự nhiên lúc đó mình lại nghĩ cần làm như vậy, chứ mà trong lòng cầu trời khấn phật đừng có cái gì hiện ra.
Xong thấy không có gì xảy ra chỉ ngoài việc mình lạnh toát, nổi hết da gà từ đầu đến chân. Mình vơ vội cái quần mở cửa nhà tắm đi ra bếp mặc, khỏi tắm gội, lau người luôn.
Lúc đó định chạy lên gác nói mẹ nghe chuyện này nhưng mà không muốn đánh thức mẹ dậy với lại cũng không muốn hù mẹ sợ, đằng nào thì 1-2 ngày nữa mẹ mình cũng về quê rồi, nên em âm thầm mở hết bóng điện trong phòng rồi ngồi run lẩy bẩy.
Kiểu này mình đến bỏ nhà mà đi thôi, ông anh vốn không tin ma quỷ, kể ra lại sợ làm trò cười cho ổng đi rêu rao với người khác thì mình chết mất, hình tượng manly mình xây dựng bao lâu nay….
Mẹ em thì nhát gan, lại đang bệnh tật, em sợ nghe xong bả bị sốc thì khổ. Mà chuyện này không giải quyết được chắc em không bao giờ dám đi tắm trong quãng đời còn lại quá.
Từ lâu mình đã nghe nhiều chuyện ma quỷ ở quê, từ chuyện con lộn đến chuyện vong nhập, toàn chuyện người thân chứng kiến kể lại nên đã có phần tin vào những chuyện này. Bây giờ chính mình gặp phải, mình sợ lại phải gặp vong đó 1 lần nữa quá.
Không biết ông ta (theo những nét mình thấy thì đoán đó là đàn ông) đang muốn gì ở mình. Mà nghĩ lại những biểu hiện của bà chủ nhà này mình mới thấy đáng nghi. Nhà ở gần trung tâm Quận Tân Bình thì không ở, cho thuê giá rẻ chạy xuống Quận 12 xa lắc ở, đã vậy chủ nhà gì mà nhiệt tình quá đỗi.
Và cái nhà tắm với cái bồn nước, lúc mới vào nhà mình đã thấy cảnh u ám rồi, nhưng nghĩ nhà không ai ở như vậy thôi, bây giờ nghĩ lại thì cái giá sắt đó rất thuận tiện để người ta…treo cổ. Mình phải làm sao đây? Đêm nay chắc chắn không ngủ nổi rồi.
3h00 sáng, trong lúc ngồi co ro post bài chia sẻ với các bạn thì khoảng 3 khuya mình nghe có tiếng “phịch phịch” như tiếng giẫm chân khá khẽ ở trên gác (nơi mẹ mình ngủ), vấn đề là em biết mẹ em thường ngủ rất say và không gây tiếng động, thậm chí là còn không trở mình.
Và mình đoán khi nằm thì không thể giẫm chân xuống đều đều như thế được. Phán đoán khả năng có thể là mèo hoặc cái gì đấy nhảy vào hoặc…
Tối qua mình phải dắt xe lượn ra khỏi nhà. Chứ thực mà ở nhà lúc đó chắc đau tim mà chết . Qua nhà thằng bạn thân ngủ nhờ đến bây giờ mới về. Tối qua tâm sự với thằng bạn, nó bảo ở quê nó người ta thỉnh tượng thổ địa về thờ cho vong bỏ đi.
Mình thì chả tin thổ địa với thần tài đâu, em chỉ tin vào vong hồn thôi. Nên có lẽ em sẽ đi thỉnh tượng Trần Hưng Đạo, mong rằng uy vũ của ngài làm vong sợ.
0h35
Đang là đêm thứ 2 kể từ khi gặp vong, mình và thằng bạn thân về nhà ngủ nhằm tìm cơ hội gặp vong lần nữa, qua đó dò xem đó là vong hiền hay ác.
Kế hoạch A sẽ là: Tìm cách gặp lại và chụp ảnh vong theo cách cũ, tức cách mình gặp vong lần đầu tiên, trong nhà tắm. Và chúng mình mới kết thúc kế hoạch A.
Sự việc cách đây 15′ cụ thể như sau: Tầm 11h50 mình vào nhà tắm và bắt đầu xả 1 chậu nước. Thời gian chờ chậu nước đầy và tĩnh lặng thì bàn bạc với thằng bạn. Nó sẽ đứng sau cửa phòng tắm trong lúc mình theo dõi nóc cái bồn nước thông qua chậu nước dưới sàn.
Nó cầm sẵn cái điện thoại với camera mở sẵn, khi nào mình bắt đầu nói chuyện thì nó sẽ tắt đèn (công tắc phía ngoài) và đưa máy lên chộp.
Khoảng 3 phút sau thì chậu nước đầy đã bắt đầu tĩnh lặng. Mình sẽ đóng cửa nhà tắm và bắt đầu quan sát mọi thứ qua những hình ảnh rọi xuống chậu nước.
Khoảng 12h vẫn không thấy gì cả, 2 thằng cách nhau cái cửa im lặng không dám thở. 12h05 vẫn chưa thấy gì, mình bắt đầu phấn khởi rồi, vì đã qua giờ linh nhất (theo dân gian).
Vừa đúng lúc đó thì có tiếng nước, mình nghe thì đoán là nước từ trong cái ống nước nối với máy bơm để bơm lên bồn phụt ra và rớt xuống mặt nước đang lưng lửng trong bồn “chóc” 1 cái.
Trong đêm tĩnh mịch và không khí này thì tiếng đấy đủ làm cả 2 thằng mình giật bắn. Có 1 điều là máy bơm không hề hoạt động, có thể trong ống còn nước sót lại 1 ít nước nhưng lực nào đẩy ngụm nước đấy ra khỏi ống rớt xuống bồn?
Đó là những nghi vấn mà 2 thằng ngồi với nhau bàn lại. Còn lúc đấy thì thằng bạn mình ở ngoài chỉ hỏi khẽ “Gì đấy mày?”. Mình nói “Chả có gì, hình như là nước đâu ở trong ống phụt ra.!”
Vừa nói xong thì thấy đèn tắt phụp, sau đó thì là 3 phát nhá Flash của cái điện thoại mà thằng bạn cầm.
Và trong 3 tấm ảnh đó, 2 tấm sau giống nhau chỉ có tấm đầu là khác, tuy không thấy vong nào hiện ra trong đó nhưng nó đặt ra nghi vấn cho 2 đứa.
Kế hoạch B sẽ là nằm đợi tiếng động trên gác, rồi nhẹ nhàng lên gác tiếp cận nơi mẹ mình ngủ, chụp ảnh và xác định nguyên nhân gây tiếng động, từ đó có biện pháp xử lý thích hợp. Rất tiếc kế hoạch B đã không thực hiện được ngay do 2 thằng cùng ngủ quên.
11h45
Đêm qua là đêm kinh hãi nhất trong cuộc đời mình, từng đối mặt với rất nhiều biến cố, có lúc đối diện với cả lũ côn đồ ở phố biển Nha Trang mà vẫn không có cái cảm giác rợn sống lưng liên tục như thế này.
Mình xin lỗi các bác đã theo dõi việc điều tra của mình tối qua vì giữa chừng cả 3 người trong nhà phải tháo chạy ra khỏi mà không kịp nói rõ với mọi người, lúc đó cố gắng lắm mình mới nán lại gõ được 1 câu cho mọi người khỏi chờ xong rồi dắt xe chạy luôn.
Lúc đó mình và thằng bạn chở mẹ qua nhà nó, 3 người ngồi bàn chuyện trong tâm trí bấn loạn, thằng bạn bình thường chai lỳ thế mà lúc đó mồm miệng cũng lắp bắp, giọng thì run run.
Mẹ em lúc đầu ngơ ngơ ngác ngác nhìn thấy mà thương, xong 2 thằng giải thích cặn kẽ thì giờ đã hiểu ra vấn đề rồi, có kinh hoàng và hoảng loạn 1 chút nhưng mà cũng không đến nỗi như mình tưởng.
Đến 7h thì 3 người đã mệt rũ ra rồi, mình chở mẹ qua nhà bà cô bên Quận 8 nghỉ ngơi cho thoải mái vì nhà thằng bạn là cái phòng trọ chật chội, bình thường nó ở với thằng em nó nhưng bữa nay nghỉ hè em nó về quê rồi.
Mình có dặn mẹ không nói chuyện này với nhà bà cô lúc này vì chuyện này không nên để nhiều người nhà biết, họ lại rần rần lên, sợ làm phật lòng người đã khuất. Bàn giao mẹ cho bà cô xong mình quay về nhà thằng bạn ngủ, lúc đó nó đã lăn vật ra ngáy từ bao giờ rồi.
Mãi hơn 11 giờ sáng 2 thằng mới có thể dậy được nhờ cái điện thoại của em, chứ nếu không thì chả biết mê man đến lúc nào.
Hiện thời tâm trí mình hơi quẫn, nên văn phong không được trôi chảy nữa và cũng không biết diễn đạt sao cho các bạn tường tận về sự việc tối qua bởi nó có rất nhiều tình tiết và những khám phá mới, tất cả đều là những tình tiết lạnh gáy mà mình thực không muốn tin chút nào.
Để kể hết về đêm qua chắc em phải ngồi gõ máy 1 buổi mới xong. Nhưng lúc này thì mẹ mình đang ở bên kia em lo lắm, cơ thể bà không khỏe mà phải chịu sự quấy phá mấy đêm liền trong vô thức nên có phần suy nhược, vậy mà mình vô tâm không để ý.
Bây giờ việc quan trọng nhất của mình là lo cho mẹ cái đã, chắc mình sẽ để mẹ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng bên nhà bà cô, dù sao thời gian cách ly cũng sắp hết rồi. Còn thằng bạn nữa, nó đã theo chuyện này với em mấy đêm liền cũng đã thấm mệt rồi, em nhìn nó lo lắng cho chuyện của nhà mình còn hơn nhà nó, lo cho mẹ mình hơn cả mẹ nó, nghĩ cũng tội.
Hiện tại mình sẽ ở tạm nhà thằng bạn, lát nữa thì sẽ gọi nói cho ông anh sự việc này coi ổng có sắp xếp về sớm được không? Có ổng thì mình mới tính toán bàn bạc chuyện hóa giải vong trong nhà mình được.
Con hẻm nhà mình là hẻm cụt, thường ngoài những gia đình trong hẻm thì không có người đi đường nào vào cả, vô cùng yên tĩnh, sự ồn ào là điều không nên ở đây.
Em đã gọi điện cho anh trai em và ổng cũng đã hiểu mọi chuyện và tin em (qua sự góp sức của thằng bạn và sự xác nhận của mẹ em). Trong chiều nay ổng sẽ bay vào Sài Gòn và sáng mai sẽ đi gặp sư cô trong chùa Thiên Long xin ý kiến (vì nhà người yêu ổng thường làm công quả ở đây nên tình cảm với cô trụ trì rất thân thiết).
Chuyện này mai sẽ có kết quả. Em rất mong nghe những lời phán của sư cô. Bấn loạn quá, có bệnh thì vái tứ phương vậy.
22h50
Thằng bạn mình từ lúc ngủ dậy cứ như người mất hồn, bình thường chai lỳ là thế. Trong chuyện này nó còn xông xáo cứ như kiểu con nít được đi chơi. Ấy vậy mà trải qua 1 đêm đến giờ nó cứ như tự kỷ vậy.
Hỏi gì cũng “Hả? Àh…” thấy tội quá, nên chiều mới rủ mấy đứa bạn cùng lớp ngày xưa đi cafe tám chuyện cho nó vui vẻ.
Về đến nơi nó lại nằm vật ra, mình mở máy tính, nó nằm đó thở ra 1 câu: “Khiếp quá mày ạ!”. Em chỉ biết thở dài thôi, chứ chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ muốn chuyển nhà cũng không phải dễ, tìm được cái nhà đã khó, chuyển ra còn khó gấp vạn lần.
Nhưng chuyện đêm qua thì khiến em phân vân mãi, vong nhà em là vong hiền hay ác? Nếu là vong ác chắc em chẳng ngồi đây mà viết cho mọi người đọc rồi, nhưng nếu là vong hiền thì phải ẩn đi chứ đâu có đêm đêm lại quấy như vậy?
Chiều nay mình đã gọi điện cho anh trai, chuyện đến nước này làm sao có thể không nói được, ít ra là nói để cho ổng nếu không tin cũng phải cảnh giác. Mà mình cũng thấy lạ, ông anh mình là người làm ăn, ổng khá mê tín.
Ổng tin vào Phật, vào thần tài, vào thổ địa. Nhưng lại ghét những chuyện ma quỷ, bói toán. May mà chuyện này mình không đơn độc, chí ít cũng có thằng bạn thân, bữa nay lại có thêm mẹ nữa nên ổng cũng không thể không tin.
Anh trai em đã bay vào Sài Gòn chiều nay, hiện đang ở bên Quận 8 với mẹ. Sáng mai em, ổng và bà người yêu ổng sẽ lên chùa gặp sư cô để xin ý kiến về chuyện này. Chưa biết cô sẽ phán ra sao nhưng mình rất nóng lòng đến ngày mai, mình có cảm giác sư cô như là cái phao vậy và mọi chuyện sắp kết thúc rồi, nhưng phải đợi đến ngày mai thì mới biết chắc được.
Và còn chuyện đêm qua, nó đã xảy ra như thế này: Theo đúng kế hoạch B là 2 thằng nằm đợi tiếng động trên gác, rồi nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng lên gác tiếp cận nơi mẹ em ngủ, chụp ảnh và xác định nguyên nhân gây tiếng động, từ đó có biện pháp xử lý thích hợp.
Cấu trúc căn gác thì khá đơn giản, 1 cầu thang gỗ bắc từ gian trệt để tủ đồ (kế gian bếp và phòng tắm) lên gác gỗ, cái cầu thang có 1 góc cua 60 độ ở giữa, kết thúc cầu thang là 1 cái cửa nhựa rồi tới căn gác (mẹ em chưa bao giờ đóng cánh cửa này), hết căn gác là cửa sổ và cửa chính để ra ban công. Đằng sau tấm cửa nhựa là bảng điện có công tắc đèn.
Mà có 1 điều lạ về căn gác nhà em nữa là nó trải suốt theo chiều dài gần hết căn nhà (đến bức tường ngăn với gian cuối chứa phòng tắm thì kết thúc) tức khoảng hơn 10m.
Rộng mênh mông vậy mà không hề có lấy 1 tấm vách nào để chia thành những phòng nhỏ, vì anh em mình ở dưới trệt hết nên ở trên gác để mấy đồ đạc không dùng tới và mấy vật dụng công ty ông anh gửi.
Hai tháng trời ở đây mà số lần em lên gác đếm trên đầu ngón tay, chủ yếu là vác đồ lên xuống. Vì nó như vậy nên trông lúc nào cũng có cảm giác trống trải, đã vậy nhà mình là nhà mái tôn trần la-phông. Buổi trưa khá nóng, còn buổi tối thì lạnh.
Để mẹ ngủ trên đó 2 anh em cũng xót lắm nhưng bà cứ đòi lên đó ngủ vì bà nói trên đó mát, thật ra mình biết bà không muốn 2 thằng con phải ngủ khổ ở trên đó nên bà giành thôi, cơ mà bà kiên quyết quá, nói mãi mà không được nên đành chịu. Bà thì không khi nào cho 2 thằng lại gần kể từ ngày uống thuốc phóng xạ vì bà sợ sẽ ảnh hưởng.
Đêm đó mình và thằng bạn bàn kỹ lại kế hoạch như sau: Vì căn gác và cầu thang bằng gỗ, mà đồ gỗ thì hợp với âm khí (tối qua nó nói, bảo là thông tin đã được search, em cũng chả biết, chỉ tin thôi), nên tiếng “phịch phịch” đấy rất có khả năng là do vong gây ra.
Khi bắt đầu có biến sẽ thật từ từ và nhẹ nhàng tiếp cận căn gác, không quên chụp hình cầu thang để không bỏ sót nếu vong đứng ở khu vực đó.
Sau khi lên đến bậc thang cuối cùng mình sẽ là người cầm máy và chụp hết vào căn gác, sau đó thằng bạn sẽ xông lên thật nhanh qua cánh cửa và bật điện. Cố gắng nhanh nhất có thể để nếu có gì đó thì không cho nó kịp thoát.
Kế hoạch là vậy và 2 đứa bắt đầu nằm chờ. Và đêm đó các bạn theo dõi trực tiếp cũng biết rồi, khổ cái là bấn loạn quá nên mình chả kịp nhìn đồng hồ, thôi thì cứ khoảng khoảng khoảng vậy thôi chứ chính xác thì mình chịu rồi.
Từ lúc ra kế hoạch đến quá giờ linh 0h00 mà chưa có động tĩnh gì, nhưng chẳng vì thế mà mình bận tâm vì ngày đầu nghe được tiếng động đó là khoảng 3h sáng khi đang co ro chia sẻ với mọ người.
1h sáng, vẫn chưa thấy gì cả, mình vẫn chờ đợi, chỉ có thằng bạn là bắt đầu xoắn, hình như cảm giác chờ đợi mai phục thế này khó chịu với nó.
Rồi bỗng…”phịch… phịch… phịch..” cũng vào khoảng 1h30. Thằng bạn giật nảy mình, mình có cảm giác nó sắp hét đến nơi, không hiểu sao đêm nay nó biểu hiện rất lạ, khác hẳn đêm đầu tiên.
Không ai bảo ai, 2 thằng nhẹ nhàng bò dậy, mình nhìn rõ vẻ căng thẳng cực độ trên nét mặt nó, rồi từ từ rón rén bước lại chỗ cầu thang, nhà lúc này tắt điện tối thui hết rồi, nhưng mà ở trong bóng tối 1 lúc lâu, mắt bắt đầu thích nghi nên cũng thấy mờ mờ, đủ để bước chính xác mà không đụng vào thứ gì trên đường hết.
Tiến đến cầu thang, thằng bạn bước trước còn mình sau, tiếng “phịch..phịch” vẫn lâu lâu phát ra khe khẽ. Khi lên đến bậc thứ 2, nó khèo tay vào người làm mình tí ngất. Ngón tay nó cứ khuých khuých hoài, rồi mình mới hiểu là nó muốn em chụp hình.
Suýt quên mất nhiệm vụ của mình chứ, em đưa máy lên chụp 1 tấm hết cầu thang, ánh đèn flash đánh lên sáng trưng 1 cái, thằng bạn tiếp tục bước tiếp, em thì bước theo sau và xem ảnh.
Nhìn sơ qua không thấy gì đặc biệt tron bức ảnh đó. Lại tiếp tục rón rén đi lên, quãng đường đó có mấy bậc thang mà hôm qua thấy dài như leo núi. Cuối cùng thằng bạn cũng đưa được cái đầu qua bậc thang cuối, tức nhón lên là đã có thể nhìn được bên trong cái gác, rồi thêm 1 bước nữa….1 bước nữa….
Mình níu nó lại, nó quay về thì thấy mình đưa cái điện thoại lên, nó hiểu ý là đã đến lúc hành động. Và lúc đó có tiếng “phịch …phịch…” đã ở rất gần. Ngoài ra khi lên đến đây còn có 1 âm thanh khác, âm thanh “hử…hử..” trong cổ họng của ai đó, kiểu giống y như lúc mấy người chắp tay khấn vái lẩm bẩm trong ngày cúng.
Phát hiện mới này làm thay đổi mọi kế hoạch mà 2 thằng đưa ra trước đó, không thằng nào muốn bước tiếp nữa mà chỉ muốn chạy thục mạng xuống dưới đắp chăn cho rồi. Cái cảm giác nằm dưới nghe nó đỡ sợ hơn rất nhiều với cái âm thanh lúc này.
Nghe sát bên cạnh cứ như có ai đó đang đi về phía mình. Nhưng cái người ở trên đó là mẹ mình, dù sống dù chết mình cũng phải lên đó. Bình thường đòi ăn thua đủ với Trung Quốc mà bây giờ lại sợ cái vong này mà bỏ mặc mẹ ở trên đó sao được.
Lấy hết bình tĩnh mình đưa đt qua đầu và bấm. Ánh flash lóe lên sáng tỏ hết căn gác. Và cái giây phút có ánh sáng đó là lúc hãi hùng nhất từ trước tới nay đối với 2 thằng.
Trong cái ánh sáng flash kia, đập vào mắt là mẹ đang ngồi ngay vị trí mà bà thường nằm ngủ, hướng mặt về phía cái TV mình mang lên đó cho mẹ xem buổi tối đỡ buồn, nhưng TV… không bật.
Và mấy cái tiếng động kỳ lạ kia cũng tắt lịm theo ánh đèn Flash. Cả 2 đứa đều nhìn rõ cảnh đấy, lúc đó không biết thằng bạn sao chứ mình muốn lăn xuống cầu thang. Rồi 2 đứa cùng đứng sững 3s (kế hoạch là thằng bạn thật nhanh xông lên bật điện).
Rồi lúc đó em cảm thấy rõ ràng có một cơn lạnh vụt qua thấm vào đến tận xương sống và có áp lực như đẩy dạt ra. Dù rất hoảng nhưng nghĩ đến mẹ trên đấy em vượt lên trước thằng bạn với tay mở công tắc điện.
Cái bóng chớp chớp vài cái rồi bật sáng. Mẹ mình vẫn nằm ngủ ngon lành, mền còn đắp lên đến ngang ngực, chứ không phải ngồi như mới nãy mình thấy nữa.
Lúc đó thằng bạn cũng lên tới rồi, mình chạy lại chỗ mẹ lay bà dậy, nhưng quái, bình thường bà ngủ say thì say thật, nhưng có tiếng động hoặc đèn bật sáng là bà dậy ngay, đằng này tụi mình chạy huỳnh huỵch, rồi đến lay mấy cái mẹ mới ú ớ tỉnh dậy.
Mình hỏi bà: “Mẹ! Mẹ nói mớ à?”. Bà cứ ngơ ngác nhìn 2 thằng, lúc đó mình thấy thương vô cùng. Mình lại hỏi tiếp: “Con nghe mẹ lẩm bẩm gì đấy! Mẹ nói gì vậy?”. Thực ra tuy là trên này chỉ có mẹ, nhưng mình không dám chắc chắn đó là tiếng động do bà gây ra đâu, chỉ hỏi hờ thế thôi.
Mẹ mình ngơ ngác trả lời: “Mẹ ngủ mà.” Mình nói tiếp: “Đâu, con nghe mẹ nói lẩm nhẩm gì đấy, còn giẫm phình phịch xuống sàn nữa. Hay mẹ mộng du? Mẹ mơ thấy gì hả?”
Trời ơi! Đó là câu hỏi hờ của mình thôi, thế mà câu trả lời em nhận được làm em với thằng bạn muốn nhảy lầu. Mẹ mình nói: “Ờ đúng, mấy hôm nay mẹ hay mơ thấy có 1 con bé cứ lên rủ mẹ chơi chung, rồi mẹ chơi với nó”.
Mình hoảng hồn quay lại nhìn thằng bạn. Nó đang trợn mắt và há cái mồm ra như thể hồi biết tin rớt đại học. Mình với nó đã ngầm hiểu bản chất chuyện gì xảy ra rồi. Nhớ lại lúc bước lên cầu thang, mình hỏi nó: “Mới nãy lúc tao chụp ảnh xong, mày có thấy lạnh không?”. Mắt nó lại trợn to hơn, đầu gật gật.
Biết ở đây không an toàn. mình nói mẹ: “Mẹ ơi! Nhà này có vong, đi khỏi đây cái đã rồi tính tiếp, mẹ nhanh lên”. Nói xong mẹ chưa kịp định hồn mình đã đỡ mẹ dậy rồi mình với thằng bạn đưa mẹ đi mà như chạy xuống cầu thang.
Sau đó thì các bạn biết rồi, mình bảo thằng bạn dắt xe, máy tính đang mở nên em nhớ đến có mọi người đang chờ tin nên chỉ kịp gõ 1 câu báo cho các bác rồi em ALT + F4 mấy cái, rồi cũng dắt xe ra, khóa cửa lại mà mình cứ rung cầm cập, da gà cứ dựng hết lên.
Mẹ mình thì hỏi: “Giờ này đi đâu?”. Mình chưa kịp nghĩ đến chuyện đó nên nói đại: “Qua nhà thằng H”. Rồi kêu mẹ lên xe, 2 thằng phóng đi……
Ngồi trên xe mẹ luôn miệng hỏi về những gì đã xảy ra. Mình chỉ nói: “Về đến nhà thằng H rồi con giải thích đầu đuôi cho mẹ nghe”. Đi đường khuya thế này lạnh cắt cả da, lúc đi vội quá mình quên khuấy mất, không mang theo cái áo khoác nào cho mẹ, bà co ro đằng sau lưng.
Mình cũng cố dang mình hết cỡ để cho bà nép vào, nhìn sang bên thấy thằng bạn nó cũng bắt hết cả 2 chân lên gác ba ga giữa xe, người thu lại được 1 nhúm, cũng phải, “lạnh” quá mà. Mình biết, đã nhiều đêm bà không được ngủ.
Khoảng hơn 2h sáng thì chạy mãi rồi cũng tới nhà thằng bạn, từ Tân Bình chạy qua Phú Nhuận thôi mà cứ như đi xuyên Việt ấy, đến nơi lại phải lén lén lút lút vào vì sợ khuya làm động mấy phòng bên cạnh.
Uống nước xong mẹ bắt đầu hỏi: “Đầu đuôi là thế nào vậy con?”. Mình và thằng bạn cướp lời nhau thuật lại hết tất cả, lý do vì sao mà thằng bạn lại đến ngủ 2 đêm liền, rồi những điều kỳ lạ trong ngôi nhà đó.
Kể nhiều rồi cũng đến chuyện hồi nãy. Mẹ cũng có vẻ bàng hoàng, nhưng không đến nỗi hoảng như mình từng tự nghĩ, bà là người cứng rắn hơn vẻ ngoài và thể trạng của bà. Nghe xong bà thốt lên 1 câu: “Trời! Thảo nào con bé cứ đến tìm mẹ!”.
Phút kinh hoàng tạm qua, bây giờ là giây phút mọi người bình tĩnh phân tích vấn đề. Thằng bạn em hỏi: “Cô mơ thấy cái gì vậy cô, lúc nghe tiếng động con với thằng D chạy lên thì thấy cô ngồi, sau lên mở điện thì cô lại nằm đắp mền, rốt cục là cô mơ thấy gì? Con bé nói gì với cô không?”.
Mẹ em thuật lại: “Mấy đêm rồi chứ không phải chỉ 2 đêm đâu, mẹ mơ thấy nhưng không rõ ràng lắm, nghĩa là mơ xong rồi sáng dậy quên ngay đi được ấy, chỉ khi nào nghĩ lại thì mới nhớ ra thôi, chứ không bị ám ảnh như ác mộng bình thường, mà cũng không phải là ác mộng vì mẹ thấy bình thường, không sợ sệt gì cả.
Mẹ thấy có 1 con bé con chừng 12-14 tuổi, hình như nó lên từ cầu thang, mẹ không biết, rồi đứng ở cửa gọi mẹ, nó nói: “Cô T ơi, con bị mất búp bê rồi, con tiếc quá, giờ không ai chơi với con, cô chơi với con đi”.
Rồi mẹ vẫy nó lại rồi ngồi chơi với nó, mẹ không thể nhớ mặt nó nhưng biết nó đáng yêu lắm, chơi hết trò này đến trò khác, đến khi mẹ dậy thì mẹ không biết giấc mơ kết thúc như thế nào nữa, chỉ mơ hồ như vậy thôi”.
Dù trải qua mấy đêm với cái chuyện kinh hãi này nhưng nghe mẹ kể vậy 2 thằng cũng xanh mặt. Mình hỏi mẹ: “Trong lúc chơi nó có nói gì với mẹ không? Có nói gì về nó không? Rồi ngoài chơi ra nó có làm gì… kiểu như… cắn hay… cào mẹ không?”.
Bà thở dài: “Không. Mẹ chẳng nhớ gì cả, cái lúc chơi chỉ thấy nó qua nhanh, mà mẹ nghĩ con bé không làm vậy đâu, nó có vẻ ngoan lắm, cứ cười khúc khích suốt. Trong mơ mẹ thấy mẹ chơi vui lắm, cười nhiều…… Con bé dễ thương vậy mà….”.
Bỗng em thấy giọng mẹ run run, rồi 2 mắt bà đỏ hoe, rưng rưng. Không phải là bà sợ, bà xúc động vì bà thương đứa bé hàng đêm chơi với bà kia, nhỏ như thế mà bây giờ đã là vong hồn.
Ngày trước hồi mình học phổ thông, mẹ nổi tiếng là phụ huynh hiền nhất lớp, bạn em đứa nào bà cũng thương, đến nhà là bà mang đủ thứ ra cho ăn, đứa nào hư bà gọi đến mắng, khuyên nhủ như con bà vậy.
Chẳng thế mà nhà em hay được chon làm tụ điểm cho tụi trong lớp, có mấy đứa con gái thỉnh thoảng còn đến nhà chỉ để chơi, nói chuyện với bà. Người như bà phản ứng như vậy cũng không có gì là khó hiểu.
Thằng bạn hỏi tiếp: “Cái tiếng “phịch phịch” với “hử hử” là nó làm hả cô?”. “Cô không nhớ, lúc thì nó đòi chơi đập tay với nó, lúc thì nó chạy nhảy lung tung, lúc thì nó nằm lăn trong lòng cô.
Mà cô nghĩ những tiếng đó chắc là do cô khi mơ gây ra thôi, chứ nếu nó là vong thì đi có chạm đất đâu.! làm sao mà gây tiếng động được…”, bà trả lời. Điều này thì em không dám chắc, nhưng chuyện vong đi không chạm đất thì ông bà từ xưa đã đồn như vậy rồi.
“Vậy cô có nhớ gì về hồi tối nay không?”, thằng bạn hỏi tiếp. “Thì cũng như mọi hôm thôi, nhưng mà đang chơi thì con bé chạy mất, vừa chạy vừa cười khúc khích. Chắc 2 đứa lên làm nó sợ…”.
Nhớ đến lần gặp đầu tiên giữa mình với vong trong phòng tắm, mình hỏi mẹ: “Mẹ có nhớ nó trông như thế nào không? Không chỉ mặt mũi mà cả quần áo, tóc tai.”. Bà nói: “Mẹ chỉ nhớ nó mặc cái đầm vải qua đầu gối, tóc hình như hơi ngắn, chưa đến vai. Còn mặt mũi thì không nhớ được, mẹ chỉ biết là nó đáng yêu thôi.”
Vậy là đã rõ mồn một rồi. Không thể có những chuyện trùng hợp như vậy được, mọi chuyện sáng tỏ rồi, cái vong gặp lần đầu tiên chắc là nó nhưng do nó đu người tóc xõa xuống, với lại em chỉ nhìn thấy cái mặt với 2 tay nên nhầm với đàn ông chăng.
Mình không nghĩ nhà có nhiều hơn 1 vong, đó là linh cảm của mình. Còn tại sao nó lại ở trong nhà em, tại sao em và ông anh ở đây đã 2 tháng nó không hiện mà lại chọn mẹ để rủ rê chơi cùng.
Câu hỏi này thì còn cần phải tìm hiểu thêm. Nói chuyện 1 lúc đã gần 7h sáng, mình chở mẹ qua nhà bà cô bên Quận 8 cho mẹ nghỉ ngơi vì phòng thằng bạn hơi chật, xong quay lại ngủ với nó.
Như các bạn đã biết chiều hôm qua (tức 28/6/2011) mình đã gọi điện nói rõ sự việc cho anh trai đang ở Đà Nẵng, cộng với thằng bạn và mẹ xác nhận. Ổng đã tin và mua vé bay vào Sài Gòn ngay trong hôm đó. Tối đó ổng đã vào đến Sài Gòn và mình đón ổng qua Quận 8 với mẹ.
Trưa nay hơn 11h mình cùng ổng và bà người yêu của ổng đi gặp 1 sư cô mà gia đình bà chị dâu rất thân thiết để xin ý cô về chuyện này. Cô giảng cho đến 3h trưa thì xong và có nhiều chuyện đã được làm rõ, giải tỏa được 1 số vấn đề.
Lúc đến chùa thì sư cô đã chờ sẵn trong phòng rồi. Được các cô mời vô, đẩy cửa vào thì thấy cô đang thiền tọa tụng kinh. Mình vừa định chào thì bà chị dâu tương lai ngăn lại, đưa tay lên miệng suỵt suỵt ý là đừng phiền cô.
10′ sau cô mới kết thúc, khoan thai ngồi dậy, quay lại thấy tụi em cô cười rất tươi rồi niềm nở đón tiếp, hỏi han bà chị đủ thứ (lúc đầu em nghĩ tới 1 thái độ nghiêm trọng, khách sáo và lạnh lùng cơ).
Rồi cuối cùng cũng vào chủ đề chính. Em đi theo để là người thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho cô, nghe xong cô bảo chờ cô 1 lúc rồi lại ra ngồi thiền gõ mõ tụng kinh (đúng là cách của người nhà Phật lúc nào cũng bí ẩn).
Sau khoảng 10′ nữa cô dừng và trở vào bàn. Cô cất lời nhưng không đả động gì đến chuyện nhà mình đang gặp phải mà lại giảng giải rất lâu về sự sống và cái chết, về cách người chết giữ được ý niệm, tâm tính của mình khi ở thế giới kia và cách mà 2 thế giới tồn tại song song với nhau.
Mình vốn không phải người thích hợp cho những giáo điều nên dù cố lắng nghe nhưng vẫn hiểu câu đực câu cái, vì cô dùng quá nhiều từ của nhà Phật nên mình chịu thua, chỉ có bà chị dâu vì gia đình vốn theo Phật nên gật gù có vẻ hiểu hết.
Rồi đột nhiên cô hỏi: “Sao không dắt thân mẫu con theo?”, mình nói: “Dạ thưa cô thể trạng mẹ con không được tốt, đang nghỉ ngơi ở nhà người thân nên đi không tiện”. Cô à một tiếng rồi nói: “Thân mẫu con thể trạng không tốt, dễ bị yêu ma quấy phá là đúng rồi. Nhưng vẫn may mẹ con gặp vong chứ không gặp yêu.
Nếu gặp yêu thì nó thường trấn áp vía người rồi nhập vào rồi làm đủ trò tai quấy để hại chủ thể lẫn những người xung quanh. Còn vong thì không có vong hiền vong ác, vong ác thì Phật gọi là yêu, yêu thì cố tình nán lại cõi trần để làm những điều tai ác, để thỏa mãn cái dục vọng của nó.
Vong thường là những người thác xuống nhưng còn vương vấn quá nhiều với cõi trần hoặc vì một lý do nào đó, một việc gì đó chưa làm xong, một cái gì đó cần bảo vệ hay 1 ai đó cần trả thù.
Họ không siêu thoát được vì không đạt được yêu cầu của nhà Phật (cô có nói đến yêu cầu gì nhưng dai và khó nhớ quá nên em không kể được), vương lại cõi dương gian để cố gắng thực hiện những điều giang dở.
Đôi khi vì quá khát khao được siêu thoát, hoặc để trả thù kẻ đã hại mình nên vong làm những điều phiền toái đến những người vô can, bị hiểu nhầm là vong ác. Khi làm xong rồi, siêu thoát rồi những vong đó sẽ bị nhà Phật xử phạt.”
Cô nói tiếp: “Vong trong nhà con là 1 đứa bé gái chết vì bệnh chứ không phải bị sát hại. Lúc còn trên dương thế vì thể trạng của nó bẩm sinh không như những đứa bé khác nên nó không được chơi, không được bay nhảy, nó chỉ có con búp bê làm bạn.
Rồi khi nó rời bỏ cõi trần, người ta vô tâm tước đoạt mất bạn búp bê của nó, không cho nó mang theo cùng nên khiến nó nuối tiếc. Không thể siêu thoát cũng là điều dễ hiểu”.
“Vốn dĩ nó không phải là vong nhà con, nó qua đời trong bệnh viện nơi mẹ con chữa bệnh, người ta lấy đi búp bê của nó cũng ở nơi đó nên nó nán lại chờ đợi. Gặp được mẹ con là người có lòng yêu trẻ, thể trạng lại yếu, dễ điều khiển nên nó theo về.
Mẹ con ngủ mọt mình trên cái gác gỗ trống, lạnh lẽo, là điều kiện tốt để nó rủ rê mẹ con chơi cùng. Nhưng nó không có ý làm hại ai, chẳng qua tâm hồn ham chơi của con trẻ còn vương vấn khiến nó không cưỡng lại được”, cô nói thêm.
Rồi mình hỏi: “Nếu nó chỉ vì muốn chơi với mẹ con, sao lại để con thấy khi ở trong phòng tắm hả cô?”.
“Đấy là điều xui của nó, cũng như kiếp nạn nó gặp phải để trả cho việc quấy nhiễu mẹ con, âu cũng đúng luật nhân quả. 12h đêm là thời điểm yêu ma hiện hình, nhưng mắt người không thể thấy mà chỉ có thể nhìn qua cánh cổng của cõi âm dương (ở đây em hiểu cô nói đến gương, nước…).
Khi hội đủ các điều kiện (em lại quên những điều kiện rồi), những nơi lạnh, tối là những nơi mà yêu ma thường cư trú, việc con bắt gặp nó không hẳn đã là ngẫu nhiên, có lẽ đó là sắp xếp của nhà Phật nhằm phạt nó vì đã ở lại quá lâu và quấy nhiễu người có đức như mẹ con.
Nhưng vận hạn của nó chưa đến khi con đã nhân từ, không nghĩ cách trừ giải nó, nếu lúc đó con thỉnh các đức hiền nhân về thờ thì ắt nó phải đi, lại rơi vào kiếp bơ vơ, nếu lúc đó con mời pháp về giải thì đó là cái kết tệ nhất cho nó, nó ắt phải tiêu tan, không bao giờ được đầu thai chuyển kiếp.” Cô giải thích.
Mình nghe mà cứ như mình đang đi từ hẻm cụt ra đường lớn, từ ngục tối ra tự nhiên vậy, trong lòng cảm thấy sợ hãi bấy lâu tan biến, những lời cô nói như liều thuốc giảm đau đối với em, em càng nghe càng thấy tâm mình thoải mái, nhẹ nhõm. Nhớ ra điều quan trọng, mình hỏi tiếp: “Vậy bây giờ chúng con cần làm gì để vẹn toàn hả cô?”.
“Điều này ta cũng phân vân, bây giờ nó không còn ở nhà con nữa, mà nó đã theo mẹ con qua nhà người thân kia rồi. Muốn nó không theo mẹ con thì dễ thôi, nhưng làm cách nào để lưỡng toàn mới là chuyện khó, kể ra đứa nhỏ này cũng đáng thương, làm cho nó bơ vơ hay hại nó tiêu tan ta đều thấy không nỡ.
Cơ bản thì con nên về bổi bổ, chăm sóc cho mẹ con, khi thể trạng tốt lên thì nó không thể điều khiển được mẹ con, không rủ rê được mẹ con nữa, cũng chỉ có thể đi theo và chờ đợi mà thôi vì nó không phải là yêu, lực của nó chỉ có vậy.
Còn làm cách nào để vẹn toàn cho cả nó thì ta cần nghiên cứu thêm kinh thư. Khi nào ngộ ra ta sẽ mách cho. Hiện thời cứ nhớ lời ta dặn, bồi bổ cho mẹ con, đêm tới nên có người ngủ chung thì nó rất ít có cơ hội quấy phá nữa”.
Rồi cô lại giảng thêm cho những vấn đề khác nữa mà mình không thể nhớ được câu nào, vì đầu óc lúc đó chỉ còn mẹ và cô bé kia. Giận thi ít thương thì nhiều, được 1 lúc thì tụi mình cáo từ sư cô ra về. Trong lòng nhẹ nhõm hẳn. Bây giờ chỉ chờ sư cô hồi đáp nữa thôi.
Vì sư cô nói như vậy nên giờ đây mình không cảm thấy sợ nữa, chỉ thương cho cô bé kia, số phận của nó đau khổ từ khi sinh ra, đến khi làm ma vẫn phải chịu như vậy.
Quả đúng là sư cô chỉ nói như có vẻ cô đã tỏ tường mọi việc, chỉ nhờ vào câu chuyện mình kể và một lúc tụng kinh, nếu là người khác thì chắc chắn là mình không tin rồi, nhưng không hiểu sao những lời của cô nói ra như có ma lực buộc phải tin vậy! Mà lại rất logic nên càng thuyết phục. Bây giờ mọi chuyện tạm thời ủy thác hết cho sư cô.
Còn những chuyện trong nhà tạm thời mình nghĩ chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, tuy vậy vẫn có những điểm đáng ngờ mà nhất định cần phải điều tra, không có gì là chắc chắn để khẳng định rằng trước khi cô bé đó về nhà em thì chưa có bất kì… “ai” khác.
Ngoài ra từ hôm qua đến giờ mỗi khi vào nhà tắm mình đều có cảm giác lạnh sống lưng, mặc dù cô bé đã theo mẹ qua Quận 8, có thể vì bị ám ảnh mà sinh cảm giác đó, nhưng cẩn tắc vô ưu.
Bây giờ tạm thời đã biết rõ chuyện của bé gái kia, trong lúc chờ đợi sư cô đưa ra biện pháp khả dĩ có lẽ mình sẽ tiến hành thăm dò những điều kì lạ quanh ngôi nhà này!
Hôm nay sư cô đã liên lạc với chị dâu em. Ngày mai mình sẽ đón mẹ về nhà, sư cô sẽ cùng vài ni cô khác đến cầu siêu cho vong cô bé đi theo mẹ.
Hỏi sao lại phiền các cô như vậy mà không để mẹ em đến chùa?? Sư cô giải thích vong không thể theo vào cửa chùa được.
Hôm nay em đi soi từng ngóc ngách trong căn nhà này, định tối nay viết cho các bác phân tích nhưng mà giờ muộn rồi, sợ các bác lại bảo cố hù dọa anh em nên thôi. Có gì mai có kết quả em làm luôn một thể.
Xin lỗi các bạn vì càng ngày mình càng chậm trễ việc viết cho mọi người. Một phần chuyện nhà loạn quá, mình còn công việc và học hành nên cũng ít thời gian, một phần vì có 1 số xáo trộn.
Không lường trước được trong việc mình post bài gây ra nên mình đã nhận được quá nhiều cuộc gọi và tin nhắn nên từ cảm giác mong được chia sẻ dần chuyển qua cảm giác sợ bị lật tung đời tư lên.
Vì vậy mà mấy ngày đầu có thêm tình tiết gì mới mình đều có thời gian là update nhanh chóng, còn 2 ngày gần đây mình bắt đầu thấy nản.
Khoảng 9h
Mình xem qua các phân tích của các bạn trên diễn đàn, tự nhiên thấy đúng, tại sao mình lại tin tưởng vào những lời sư cô nói 1 cách tuyệt đối như vậy? Mình thậm chí chưa từng gặp sư cô trước đó, vậy mà mới nghe xong câu chuyện và ngồi tụng kinh 1 lúc là cô đã tỏ tường mọi việc như thể đúng rồi ấy. Cô là người tu hành chứ đã phải là Bồ tát đâu??
Đang vò đầu vì những thắc mắc, nghi ngờ như vậy không biết làm sao thì nhớ tới bà chị dâu tương lai, chị là người có mối thâm tình với sư cô, được sư cô rất ưu ái, lúc nghe những điều sư cô nói thì bả ra vẻ là hiểu hết mọi chuyện.
Bà chị này tính tình rất vui vẻ, dễ mến thế nhưng bình thường mình với bả rất ít nói chuyện với nhau, quan hệ nói chung là khá khách sáo vì bản thân em và anh trai khá độc lập với nhau, việc gọi điện hỏi thăm làm em có ngại đôi phần. Nhưng đây là chuyện quan trọng, đâu thể vì thấy ngài ngại mà bỏ qua được.
Mình gọi điện và mang những thắc mắc hỏi bà chị. Và tất cả được giải đáp nhưng em cũng hiểu mơ hồ thôi. Vì nói thật những chuyện nhà Phật này quả là quá khó tiếp thu với em.
Nói chung bà chị bảo thế này: Sư cô là người tu lâu nhất trong ngôi chùa đó (Trụ trì), cô rất nổi tiếng trong khoản nhận xét và phán đoán chính xác những chuyện âm dương, mối thâm tình của nhà bà chị với ngôi chùa này cũng xuất phát từ đó.
Cô là người mách cho ba của bà chị (ông K.) là nhà ông có yêu ám, chỉ nhờ nhìn vào thần sắc của những người nhà ông khi đến chùa làm lễ mấy mươi năm về trước, bà chị kể rằng thời đó ông nội (tức ba của ông K.) là đại tá quân đội Ngụy.
Ông đại tá này có mấy người con toàn trai, ông K. là con út, nhưng khi con cái lớn thì đều ra tự lập hết, không ai theo nghiệp quân của ông ba cả, bản thân ông K. từng là huấn luyện viên Taekwondo, sau này yêu và cưới mẹ bà chị dâu là một vận động viên bóng bàn.
Nhưng mẹ bà chị lại là con một gia đình cộng sản gốc nằm vùng tại Sài Gòn. Sau ngày giải phóng, ông đại tá và tất cả gia quyến đều sang Mỹ tị nạn (thời đó gia đình liên quan đến chính quyền cũ đều rất sợ bị cách mạng trả thù), chỉ trừ ông K. ở lại Việt Nam nhờ sự bảo lãnh của gia đình vợ.
Sau khi cả nhà chạy sang Mỹ hết, ông K. không làm huấn luyện viên nữa mà chuyển sang kinh doanh công ty xây dựng. Thế nhưng càng làm càng thua lỗ vì công ty liên tục gặp tai nạn chết người.
Mặt khác những thành viên trong nhà ông K gồm 2 vợ chồng và 2 con gái sức khỏe suy giảm trông thấy, thường xuyên bệnh vặt, cuộc sống nặng nề u ám. Rằm tháng 7 năm đó cả gia đình ông K lên chùa lễ Phật cầu an thì gặp được sư cô.
Sư cô nhìn thấy thần sắc của người nhà ông liền mách cho ông biết là gia đình ông có yêu khí trong người. Sau khi nghe ông trình bày về hoàn cảnh và những điều tai ương hay gặp phải thì sư cô nói rằng tại ông đại tá ngày xưa làm nhiều việc ác, giết hại nhiều người.
Trong số những người bị hại có 1 kẻ chết oan, thù oán lại chất chồng nên thác xuống thành yêu đi theo rình rập bày trò trả thù người thân của ông đại tá (vì ông đại tá nhiều năm ở quân đội, dương khí quá thịnh nên yêu ma không thể xâm phạm), cụ thể là gia đình ông K.
Sau đó sư cô còn giúp mời cao tăng ở Việt Nam Quốc tự giải trừ con yêu đó. Từ đó thì mọi chuyện nhà ông K. đều trở nên thuận lợi, làm ăn ngày càng phát đạt, con cái khỏe mạnh, học hành giỏi giang.
Hiện nay công ty của ông K. đã là một tên tuổi của giới xây dựng, anh trai em và bà chị dâu cũng đang làm tại công ty này. Hiện nay thì quá nửa số tiền tu bổ hay tài trợ từ thiện của ngôi chùa nhỏ này đều do công ty của gia đình ông K. đóng góp.
Ông K. còn thường xuyên đưa vợ con và những người trong gia đình đến chùa làm việc công ích, trong số 3 con gái ông K. (sau này thêm một đứa nữa) thì bà chị này là người nhiệt tình và có nhiều đóng góp nhất với chùa nên có mối thâm tình với các ni và sư cô trụ trì trong chùa.
Bà chị dâu nói nhiều nhưng cơ bản là khuyên mình nên tin tưởng ở sư cô, vì sư cô là người tu hành nhiều năm, thấm nhuần Phật pháp, và có khả năng nhìn thấu âm dương (chả thế mà nhìn là biết nhà ông K. có yêu khí).
Mà không chỉ có sư cô, những người thành tâm hướng Phật, tu hành lâu năm thì thường có những khả năng mà người thường không có được, chẳng qua họ không khoe khoang, vì đó là điều cấm của Phật nên mọi người không biết.
Vả lại hiện nay vàng thau lẫn lộn, sư thật sư giả và việc những kẻ thiếu nhân cách cũng đi tu, nhưng trong lòng sân si, rồi ăn tục nói phét, giở trò trái khoáy bây giờ nhiều lắm, vì vậy mà đức tin của con người cũng giảm đi nhiều lắm.
Và còn những điều khác hơi giáo điều quá mình không nhớ được. Nhưng qua những điều đó cũng đủ củng cố thêm lòng tin của mình.
Sư cô liên lạc với bà chị dâu nói rằng đã thống nhất với 1 số ni cô, tối nay có thể đến nhà làm lễ siêu độ cho vong hồn cô bé đi theo mẹ. Mình có hỏi bà chị sao không đưa mẹ đến chùa cho tiện.
Thì bả nói cũng hỏi sư cô điều đó rồi, sư cô bảo là tại vong đứa bé nhỏ tuổi quá mà nó lại không muốn siêu thoát, chỉ ham chơi ở trần gian nên nó sẽ không dám vào cửa chùa, trong chùa Phật quang mạnh quá sẽ khiến đứa bé sợ.
Sau khi biết tin từ sư cô, anh em mình bàn bạc và quyết định gọi điện cho bà chủ nhà hỏi rõ ngọn ngành trước xem sao, vì dù sao thì căn nhà này cũng đầy vẻ u ám và nhiều chỗ kỳ lạ mà không chỉ có em mới nhìn thấy.
Cuộc nói chuyện diễn ra khá dài với lời giải thích thỉnh thoảng đứt đoạn vì sự ấp úng của bà chủ nhà (kỳ thực vẫn không làm mình hết sự nghi ngờ về bà chủ nhà này). Mình xin thuật lại như sau:
Bà chủ làm trong công ty đường sắt, trực tiếp làm trên tàu nên cũng thỉnh thoảng mới ở Sài Gòn, lúc đầu gọi điện là để hẹn gặp bả nói chuyện trực tiếp cho dễ, dù gì nói trực tiếp thì cũng khó nói dối hơn.
Nhưng lúc đó bả lại không ở Sài Gòn nên nói qua điện thoại luôn vì khá lâu nữa bả mới về mà tối nay các sư cô đã đến rồi.
Bao nhiêu thắc mắc về ngôi nhà hôm nay đều hỏi thẳng bà chủ. Theo bà chủ nói thì căn nhà này cũng qua nhiều người thuê rồi, nhưng ở một thời gian thì người ta chuyển đi do họ có nhà cửa rồi chứ không phải do…..
Khi được hỏi tại sao nhà như thế này mà không đề biển cho thuê nhà, vậy cũng đủ khối người quan tâm, tại sao lại phải nhờ đến cò nhà thì bả nói do hẻm này hẻm cụt, ít người đi vào làm sao có người thấy mà hỏi (cái này mình thấy đúng).
Còn cái giếng bị khóa 2 ổ trước nhà, bả giải thích là do hồi trước chỉ dùng tấm tôn đậy sơ sơ thôi nên có đứa con nít của 1 gia đình đến mướn trước đây tò mò mở ra nghịch máy bơm nên bị giật, nhưng “may mà không sao”, để cẩn thận thì bà chủ mới lấy tấm thép đậy lên và dùng 2 ổ khóa lớn khóa lại.
Ông anh hỏi sao lại khóa đến 2 ổ thì ả nói “để cho chắc” thôi. Đến cái chuyện mà làm các bạn và bản thân em nghi ngờ nhất đó là 2 cái gá sắt để viên gạch lên nhìn giống như cái ban thờ trong nhà tắm, được bà chủ giải thích là: “Cô không biết.!”.
Cái đó là do người ở trước mình đưa lên chứ không phải bả, còn tác dụng của nó là để làm cái bệ để đồ tắm hay cái ban thờ thì chả ai biết. Và cái gian cuối đúng là đã được sửa lại, ngày xưa không có cái gian cuối mà chỉ có cái nhà tắm rất xập xệ và tách biệt với nhà trên, sau này sửa nhà thì mới làm cái gian cuối đó, trên nền cái nhà tắm cũ.
Và thêm 1 câu hỏi mà lúc trước chuyển đến kịp hỏi vì vấn đề đó không to tát gì, đó là nhà có đồng hồ và đường ống nước máy nhưng không có đường ống dẫn vào nhà, không thể xài nước máy mà lại phải xài nước giếng, làm một tháng đóng 45k tiền bao nước máy vô lý.
Câu trả lời của bà chủ làm anh em bất ngờ, bả “ỡm ờ” nói là: “Ủa! Cô nhớ là có đường nước máy vào nhà chứ, con xem lại xem”. Câu trả lời khó chấp nhận được trừ khi nhà này không phải nhà bả.
Hỏi bả thì bả nói là lâu lắm rồi bả không ở đây, có thể mấy người ở trước tự ý thay, sửa. Vô lý, đâu có ai tự nhiên thay ngu như vậy? Nhưng mà xét cho cùng thì vấn đề đó là vấn đề sinh hoạt của anh em em chứ cũng chẳng liên quan gì đến chuyện này nên chẳng cần để tâm, dù sao nước giếng ở đây cũng sạch.
Và thêm 2 điểm rất đáng ngờ mà bây giờ mình mới để ý đến: Một là cửa sổ nhà này, tất cả cửa sổ thông ra đường luồn cạnh nhà đều được bịt lại bằng vải bạt đóng rất chắc chắn bằng đinh viền xung quanh khung cửa bằng gỗ.
Chỉ trừ các cửa sổ trên gác là để nguyên, còn gian nhà dưới thì đều bị bịt kín lại, kể cả cái lỗ thông trong nhà tắm trên bức tường sau bồn cầu cũng được bịt bằng miếng bìa cứng, dùng ốc vít 4 góc.
Lúc mới chuyển đến mình có hỏi thì bà chủ bảo là thằng ở trước nó bịt cho đỡ bụi vào nhà, em cũng không quan tâm lắm vì lúc đó tìm được nhà tốt, giá rẻ mừng lắm rồi, với lại ai mà ngờ gặp chuyện này đâu.
Rồi mình cảm thấy thiếu sáng quá nên gỡ một tấm bạt che cửa sổ gian ngoài cùng ra, giờ mới để ý là cái hẻm này là hẻm của hẻm, xa đường chính, ở cái khu này làm quái gì có nhiều bụi mà phải sợ. Vậy vì sao người ở trước lại phải bịt lại.
Hai là trước nhà, không tính đến cái bể xi măng che cái giếng khoan nằm một bên cổng nhà thì phía bên kia có một cái chả biết gọi là cái gì, là một tấm bê tông nằm lồi lên giữa thềm nhà nhìn rất vô lý, trên đó cũng được lát gạch men đàng hoàng. Nhìn có vẻ như là một cái miệng hố bị đậy vậy. Mình có chụp hình lại hai nghi vấn mới này.
Hai anh em mới đưa mẹ đi chơi về, tối qua sau khi các sư cô làm lễ xong bà có vẻ suy sụp. Sáng nay cùng ông anh lên chùa lo chuyện thỉnh thổ công về thì sư cô có dặn dò là thấy mẹ bình tĩnh lại thì nên đưa mẹ đến những chỗ nắng ấm và đông người chơi.
Đi nguyên cả ngày hôm nay, về đến nơi 2 thằng rạc cẳng còn mẹ thì thấy tươi tắn hơn hẳn, đúng là có những chuyện y học tiên tiến cũng phải chịu thua một sư cô.
Tối qua 3 mẹ con thức mãi không ngủ được, đến lúc mẹ đã bớt sợ và bình tĩnh lại thì bà bắt đầu kể những điều xảy ra trong quá trình làm lễ. May mà lúc đó có 3 mẹ con, vậy mà còn thấy sợ, chứ kỳ thực mà ở 2 người thì không biết cảm giác ra sao.
Như hôm qua mọi người đã biết sư cô và 4 ni cô nữa đến nhà mình trên 1 chiếc taxi Mai Linh. Mẹ thì đã được mình đón về từ trưa rồi. Mình thấy các cô mang theo 1 bức tượng bồ tát nhỏ, nhiều nến, 1 cái lư hương và nhang.
Lúc này trong nhà có 3 mẹ con và bà chị dâu. Vừa bước xuống xe, chào mọi người trong nhà rồi bước vào nhà sư cô đã nói với vẻ đăm chiêu: “Nhà này à?”, mình đi theo sau sư cô, đưa cô vào thăm xung quanh nhà và đồng thời nói cho cô những chuyện kỳ bí trong căn nhà này.
Sau một hồi xem xét căn nhà, cô nói: “Nhà này âm khí nặng quá, cần có thêm dương khí vào thì mới không làm chỗ cho vong hồn trú ngụ được”.
Về căn nhà thì sư cô chỉ nói như vậy thôi, em vẫn mong đợi nhiều hơn thế nhưng mà nghĩ lại thì sư cô chẳng qua là người nhà Phật.
Có chăng tu hành lâu năm nên có chút pháp lực hiểu biết âm dương cộng với trí tuệ nhìn rõ sự đời, chứ cũng không phải là Sherlock Homes hay thần thánh gì mà có thể nhìn cảnh vật mà lật tung được những bí mật của căn nhà này.
Với lại tất cả cũng chỉ là giả thiết, những điều đó làm bản thân cảm giác bất an, nghi ngờ, chứ chưa chắc gì căn nhà này đã có bí mật.
Các cô nói chuyện với mẹ một lúc, thì bắt đầu tiến hành làm lễ, các cô nói việc tụng kinh sẽ lâu nên cần làm sớm, rồi mỗi cô cầm một nén nhang đốt lên rồi vừa đi vừa lần tràng hạt tụng kinh quanh nhà.
Sau đó cô nói chỉ cô lên gác, vì mẹ hay chơi với con bé ở trên đấy, tức là con bé thích ở trên gác nên làm lễ ở trên đó luôn. Rồi cô nói mẹ lên, ngồi xếp bằng ở giữa căn gác, 2 tay giữ bức tượng bồ tát trong lòng, rồi các cô đốt nến cắm vào những cái chén nhỏ mang theo rồi đặt xung quanh mẹ.
Chuẩn bị xong xuôi hết rồi cô mới nói mình cúp cầu dao điện. Mình không hiểu lắm (chẳng lẽ vong có thể làm chập điện được.?) nhưng lúc đó cô nói làm sao thì em làm vậy thôi.
Rồi nhà tối om, trên gác thì còn có ánh nến, ở dưới nhà tối quá nên bà chị dâu sợ xanh mặt, ôm cứng tay ông anh, lúc đó em đoán lý do các cô mang theo nến là vì vậy (không biết có đúng không).
Nghĩ đây là cảnh hiếm gặp, cần lưu lại sau này có lúc cần nên mình bước lên, đứng ở cầu thang móc máy ra đang định đưa lên thì bị cô quát và đuổi xuống dưới, bảo là từ giờ không được cho ai lên đây.
Mình xuống dưới lấy cái đèn pin, tháo chóa ra, bật lên để giữa phòng cho có ánh sáng để bà chị đỡ sợ. Rồi nghe thấy trên gác các sư cô đã bắt đầu tụng kinh, lúc đó là khoảng 21h40, chỉ tụng thôi chứ không gõ mõ, tiếng tụng từ từ chậm rãi và khe khẽ chứ không giống mấy ông sư tụng cho người chết lấy tiền chút nào.
Mình quên một điều quan trọng là sư cô bảo em mở bung tất cả cổng và cửa trừ cửa sổ trong nhà.
22h30: Các sư cô đã tụng được gần 1h, vẫn chưa có gì xảy ra, tiếng tụng vẫn đều đều như vậy, nếu không có không khí căng thẳng lúc này thì tiếng kinh phật rất dễ ngủ, nghe rất êm ái, tụng rất đều, kiểu như hát đồng ca, không chệch 1 chữ nào, nghe cứ như là 1 người tụng mà giọng nhiều người vậy.
23h00: Bỗng nhiên thấy tiếng tụng lớn và tốc độ nhanh dần, bắt đầu nghe tiếng mẹ khóc.
23h15: Có tiếng động “phịch ..phịch” trên gác.
23h30: Tiếng động không nhẹ nhàng và từ từ như lúc đầu nữa mà chuyển sang nhanh và ồn y như có 1 đứa nhỏ đang chạy nhảy ở trên đó. Mẹ vẫn khóc. 2 anh em ở dưới nhà đổ cả mồ hôi hột, bà chị thì tái xanh mặt mày, ôm rịt lấy tay ông anh mà khóc.
23h50: Tiếng khóc của mẹ bắt đầu nức nở và thảm thiết, các sư cô tụng càng lúc càng nhanh, tiếng chạy của nó cũng loạn hơn. May là căn gác nhà này bít bùng nên chắc hàng xóm không nghe, 2 anh em cứ sợ hàng xóm bu đến vì ở dưới nghe rõ lắm.
00h10: Thời điểm hãi hùng nhất trong đêm nay, khi tiếng tụng kinh của các sư cô và tiếng khóc của mẹ em đang lên cao trào, lan tỏa mọi ngóc ngách trong nhà thì có tiếng “kịch…kịch” ở dưới gian nhà cuối, sau đó là tiếng cái cửa sắt thông đường luồn với gian cuối (đã mở theo lời sư cô) bị xô “ẦM..” 1 cái.
Chắc chắn là có ai đó hoặc cái gì đó vừa tông cửa chạy ra đường luồn. 3 đứa đang co ro ở gian giữa như muốn nhảy tim ra ngoài, nép sát vào nhau, mặt cắt không còn giọt máu.
Ông anh nói mà như hét: “Cái gì đấy?”. Bà chị thì sau tiếng động lớn đó người co quắp lại khóc không thành tiếng, thấy thật tội nghiệp, đúng là cảnh lâm vào cảm giác sợ hãi của phụ nữ đáng thương hơn đàn ông nhiều.
Đó cũng là lúc bất ngờ nhất đối với mình, vốn dĩ mình tin lời sư cô về cô bé đi theo mẹ nên mình cũng tin luôn là vong mà em thấy trong nhà tắm lúc đầu, “cái” đã tạo nên câu chuyện này cũng là cô bé đó, nó trốn trong nhà tắm đợi tối lên chơi với mẹ.
Nhưng mà mới nãy có cái gì vừa tông cửa chạy ra kia? Trong khi tiếng bước chân “phịch… phịch” nhắng cả lên của con bé vẫn ở trên gác?
Mình bất giác thấy da gà gai ốc nổi toàn thân, tự hiểu ra trước đến nay vong nhà mình chưa hề đi đâu cả, nó vẫn ở đó, nằm trên nhà tắm nhà, vừa tháo chạy ra khỏi nhà, chắc do tiếng tụng kinh của các sư cô. Ở dưới này 2 thằng như lửa đốt dưới mông, chỉ muốn chạy lên xem tình hình thế nào.
00h30: Đây là lúc tiếng tụng kinh nhanh và dồn dập nhất, tiếng “phịch….phịch” cũng biến mất, chỉ còn tiếng khóc của mẹ là lạc lõng giữa tiếng tụng đều đặn. Sau đó mọi thứ cứ dịu dần dịu dần.
00h45: Bây giờ tiếng tụng đã trở lại như lúc đầu, nghe êm êm đều đều như tiếng hát đồng ca, mẹ không còn nức nở như mới nãy nữa mà chỉ còn thút thít thôi, có lẽ bà cũng khóc nhiều cũng mệt lắm rồi.
1h00: Tiếng tụng đã dứt hẳn, 1 lúc sau thì mình nghe tiếng sư cô gọi tụi em. 3 đứa đua nhau chạy lên, cảnh tượng đập vào mắt thật hãi hùng, mẹ tóc tai rũ rượi nằm dưới sàn, tay còn cầm tượng Bồ Tát, nến cái còn cái tắt, cái đổ nằm lăn lóc.
Ông anh và bà chị chạy lại đỡ mẹ, mình nói với sư cô, lúc đó vẫn chưa hết sợ “mới nãy có cái gì đẩy cửa chạy ra ngoài hông nhà đó cô”. Cô bảo em là mấy đứa đỡ mẹ em xuống dưới rồi cô nói cho.
Sau khi mọi người xuống hết dưới nhà, trong lúc chờ taxi tới thì sư cô nói chuyện với tụi mình, cô bảo lúc tới đây cô thấy nhà này có nhiều âm khí cũng thấy khả nghi nhưng không chắc chắn.
Tuy nhiên sau khi tụng kinh gọi vong đến thì mới phát hiện là ở trong nhà lúc đó hiện có 2 vong: 1 đứa bé gái đi theo mẹ, ngoài ra còn có 1 vong khác bấy lâu trốn trong nhà, nghe kinh nhưng không chịu trình diện, vong này không chịu nghe kinh mà được 1 lúc thì chạy thoát thân.
Sư cô nói: “Vong này không ám người nhà các con mà ở đây đợi một người cũ, có vẻ có nợ nần gì đó chưa đòi được nên còn chưa chịu siêu thoát”, 3 đứa nghe mà lạnh hết cả người.
Anh mình hỏi nếu nó quay lại thì làm sao? Sư cô bảo nó sẽ quay lại nhưng tạm thời không thể trong một khoảng thời gian, ngày mai lên chùa thỉnh thổ công về thờ để ngăn ngừa, việc thỉnh cô sẽ lo giúp cho. Em hỏi cô về cô bé thì cô chỉ nói vỏn vẹn 3 chữ “Đã thăng rồi”.
Cô dặn dò thêm 1 lúc nữa thì xe đến, các cô lên xe về lại chùa, ông anh cũng chở bà chị về nhà vì quá muộn rồi, hôm nay bả cũng đã được tận mắt chứng kiến những chuyện gia đình bả từng gặp mà bả đã nghe từ nhỏ, thấy bả có vẻ shock nặng, nước mắt nước mũi tèm nhem.
Chỉ còn lại mình với mẹ, mình định hỏi mẹ vài điều về cô bé nhưng nhìn vẻ thất thần của bà lúc này nên cũng không nỡ hỏi, chỉ ngồi cạnh cầm tay bà thôi, tự nhiên thấy bà nắm tay mình rất chặt, em đưa tay còn lại ấp lấy 2 tay mẹ, tội nghiệp bà quá, vào Sài Gòn chữa bệnh mà gặp bao nhiêu là chuyện kinh khủng.
Khoảng 1h45 thì ông anh về, hôm nay 2 anh em ngủ chung với mẹ ở dưới nhà. 2 đứa đỡ mẹ đi nằm xong ngồi nói chuyện. Đến 2h30 thì tắt đèn đi ngủ.
Lúc đặt lưng xuống chưa được bao lâu thì mẹ em nói: “Con bé nó nói với mẹ nó mồ côi….” rồi bà khóc rưng rức. 2 thằng bất ngờ, mỗi thằng nằm 1 bên nghe bà nói. Từ đây mới biết hoàn cảnh cô bé lúc sống đáng thương đến thế nào.
Mẹ mình kể: Lúc đầu còn tỉnh táo, sau khi các cô tụng được khoảng 10′ là mẹ bắt đầu ngủ và rơi vào trạng thái ngồi mê man, nhưng vẫn mơ hồ ý thức được mọi việc xung quanh. Lúc con bé được gọi lên gác, mẹ lại thấy nó lên và lại chạy nhảy như mọi ngày, rồi đến lúc các cô tụng kinh siêu độ cho nó, nó khóc và nói: “Sao cô T lại đuổi con đi.?”
Mẹ nói nó là: “Con cứ ở đây hoài cô không chơi với con mãi được, con phải đi chơi với các bạn của con, con cứ đi theo lời các cô, rồi con sẽ lại đầu thai, kiếp sau con sẽ được chơi với các bạn”.
Nó nói là nó không có bạn, lúc nó chết bạn nó rớt mất ở bệnh viện và người ta mang bạn nó đi vứt rồi. Mẹ mình mới hỏi về nhà nó, về ba mẹ nó, nó nói nó… bị mồ côi, ba mẹ nó sinh nó ra là đã bị tật 2 chân, không đi lại được, thấy vậy ba mẹ bỏ nó lại trước cửa cô nhi viện và đi đâu mất nó không biết.
Nó nằm đó, bị lũ kiến đỏ bu đến cắn khắp người. Khi người ta đưa nó vào thì nó bị sốt vì kiến cắn, vì vậy mà sức khỏe dặt dẹo.
Nó đã sống lê lết dưới đất từ đó, và không có đứa nhỏ nào chơi với nó hết, sau rồi được mấy cô chú gì đó (chắc từ thiện) về phát đồ chơi cho mấy đứa trong “nhà nó”, nó được 1 con búp bê, bạn duy nhất của nó sau này.
Năm 8 tuổi nó phát bệnh và phải nằm 1 chỗ, nhưng lúc nào nó cũng ôm lấy con búp bê. Từ nhỏ nó đã là gánh nặng của mọi người, đến lúc phát bệnh, nhiều khi mê man nó nghe loáng thoáng người ta nói chuyện rằng sao nó không chết nhanh đi.
Rồi đến khi bệnh trở nặng phải vào viện, trong lúc nó ngủ, làm rớt, người ta đã nhặt con búp bê của nó và vứt mất rồi. Nó cứ chịu cái đau đớn của bệnh tật hành hạ như vậy đến 2 năm sau thì nó chết. Từ đó nó cứ vất vưởng trong bệnh viện cho đến khi gặp được mẹ mình…
Rồi mẹ khóc rất nhiều khi nghe nó kể và chứng kiến cảnh nó vùng vằng không chịu siêu thoát. Mẹ nói: “Nếu ngày xưa biết đã nhận nuôi nó”. Rồi bà lại khóc, ông anh không thấy nói gì nhưng em thấy mắt mình cay cay, nước chỉ chực trào ra thôi.
Con bé 10 tuổi đầu mà phải chịu nỗi đau như thế, người mạnh mẽ nhất thế gian này chắc gì đủ dũng khí khi đối mặt với những đau khổ mà nó phải chịu không. Dù sao thì bé con cũng đã siêu thoát, hy vọng nó sớm tìm được 1 nơi tốt, cha mẹ tốt để đầu thai, mong sao bù được những khổ đau mà kiếp này nó phải chịu.
Thông tin về tấm ảnh trên gác: Căn gác gỗ, không lát gạch mà dùng tấm trải sàn bóng (như tấm bạt mà hoa văn như gạch bông ấy) trải lên.
Mẹ em không ngủ giường mà có 1 cái mền to, dầy cùng 2 cái gối, cái mền đó có thể trải ra, nằm lên rồi có thể quấn 3 vòng được (tức dư sức vừa làm mền vừa làm nệm). Bình thường mẹ em quấn cả 2 cái gối đó trong cái mền.
Điều lạ em nói ở trên là lúc em chụp tấm ảnh đó là khoảng gần 2h sáng, mẹ em giờ đó thì đã ngủ từ lâu mà khi chụp lại ngồi và xếp gối mền ngay ngắn ở trên, khoảng 5s sau em chạy lên bật đèn nữa là 7-8s thì lại nằm ngủ, gối đầu và đắp mền cẩn thận.
Dưới chân là cái quạt hộp tròn hiệu ASIA, cái TV là cái LCD vi tính, lắp thêm cục bắt sóng thành cái TV, Cái TV đấy để ở trên 1 thùng carton, có cái loa mini đằng sau (là cái phát sáng màu xanh sau TV)
1h12 AM
Đã khá lâu kể từ khi buổi lễ siêu độ kết thúc, đúng nửa tháng rồi, và cũng đúng nửa tháng kể từ lần review cuối cùng của mình cho diễn đàn, những ngày qua là những ngày khá yên ả kề từ khi câu chuyện này bắt đầu.
Mình cũng dần quên được nỗi sợ hãi mỗi khi vào nhà tắm, mẹ em đã vui vẻ trở lại và vừa về Nha Trang hôm qua, việc con bé đi theo bà được siêu thoát làm bà cảm thấy nhẹ nhõm và cũng dần quên được chuyện mới xảy ra.
Cũng một phần nhờ có 2 mẹ con đứa em họ vào ở để thi đại học, nhà tự nhiên đông người, lúc nào cũng có tiếng nói, 3 mẹ con em cũng không muốn nhắc chuyện vừa xảy ra sợ ảnh hưởng đến nó nên dần quên mất vẻ âm u vốn có của căn nhà này.
Nhưng mình thì khác, lúc nào cũng bị thôi thúc bởi những thắc mắc cộng với tò mò, một phần do mỗi lần vào diễn đàn lại thấy sự trông ngóng tin tức của bác nên càng khiến em quyết tâm tìm hiểu sự thật về căn nhà và vong trốn trong nhà.
Và sau khá nhiều cuộc gặp gỡ với bà chủ nhà và một vài người thuê nhà trước, bí mật đã được khám phá bởi sự thú nhận của bà chủ nhà.
Mình đã biết rõ vong kia chính xác là ai và vì sao lại trốn trong nhà, lý do bà chủ nhà có những thái độ khả nghi và không bao giờ bén mảng đến đây dù là đến để thu tiền nhà.
Mình dự định cho câu chuyện này kết thúc từ lần review cuối cùng, một phần vì mọi chuyện đã ổn, phần nhiều vì việc viết review chiếm khá nhiều thời gian và gây ra nhiều rắc rối cho em và thấy câu chuyện cũng dần đi vào quên lãng.
Thế nhưng một số anh em thường xuyên mong ngóng kết quả làm mình không sao đừng được. Nên mình quyết định vẫn giành thời gian để viết tiếp quá trình và kết quả mà em đã điều tra được.
Quá trình điều tra việc này kéo dài gần nửa tháng, mình lại không ghi chép lại nên đã bị quên nhiều, ngày chính xác của những cuộc gặp thì đã gần như quên béng mất, nên những mốc thời gian em đưa ra dưới đây chỉ là ước lượng. Mình xin tiếp tục review cuộc tìm kiếm sự thật về căn nhà cho các bác.
Sáng ra 2 anh em theo lời sư cô lên chùa để sư cô làm lễ thỉnh thổ công về giúp. Nghi thức này diễn ra khá đơn giản, mình xin phép không đề cập đến. Nói chung là nhà giờ đã có thổ công canh giữ, sau này có điều kiện mình sẽ thỉnh tượng đức thánh Trần Hưng Đạo về thờ, một phần là do lòng ngưỡng mộ.
Buổi trưa sau khi thỉnh tượng thổ công về, bố trí nơi thờ phụng xong mới có thời gian rảnh rỗi ngồi nhớ lại những chuyện tối qua, về cái vong trước giờ trốn trong nhà và quyết định tìm hỏi bà chủ nhà cho ra nhẽ.
Lần trước gặp thì bà ta chối bay biến rằng không biết gì, nhà này trước giờ ở bình thường, lúc đó mình đã thấy ngờ ngợ những điều bà ta nói không phải sự thật nhưng bây giờ xem ra điều mình nghi ngờ là đúng.
Chiều hôm đó 2 mẹ con đứa em họ ở Nha Trang vào thi đại học, việc chụp hình rv, xem xét trong nhà vì vậy mà dừng lại. Nhưng việc điều tra “ngoài nhà” thì em vẫn tiến hành.
Chiều đó mình gọi điện cho bà chủ nhà, may sao hôm đó bả ở Sài Gòn.
Chiều đó mình gọi điện cho bà chủ nhà, may sao hôm đó bả ở Sài Gòn.
Tối mình và ông anh chạy sang Q12 gặp nhằm kể và hỏi rõ mọi chuyện, lần này khác lần gặp trước, mình đã xác định phải chú ý đến từng động thái từng nét biểu cảm của bà chủ nhà để nhận ra bà ta đang nói dối hay nói thật.
Sau vài câu chào hỏi xã giao mình đi thẳng vào vấn đề. Mình có kể cho bả nghe về chuyện xảy ra tối hôm qua. Lúc kể đến đoạn có tiếng động như tiếng người tông cửa chạy ra đường luồn và những lời sư cô nói về cái vong thứ 2, em để ý mặt bà ta biến sắc rõ rệt, giọng nói từ lúc đó có vẻ run run và câu chữ hơi bị vấp, kiểu thường gặp của người đang mất bình tĩnh.
Nhưng không như mình nghĩ, lúc kể xong thì bà ta lại tiếp tục tỏ ra là mình không biết gì hết. Chỉ nói “Sao kỳ lạ, trước giờ có sao đâu.?”
Nghĩ bụng không thể khai thác được gì từ bà chủ nhà nữa, mình mới hỏi bà chủ về thông tin của người thuê nhà trước, lại gặp phải thất vọng khi bà ta nói không giữ được liên lạc với bất kỳ ai hết.
Hỏi “Sao mới có 2 tháng mà không còn chút thông tin gì được.?” thì bà ta giải thích “Cô chỉ nhớ người ký hợp đồng ngay trước các con tên Vân, chị Vân này làm trong sân bay, ở chung với 2 đứa em nữa, ở được có 3 tháng thì dọn đi và nhượng hợp đồng lại cho một người khác tên là Loan.
Thế nhưng lại không hề thông qua cô mà tự thỏa thuận với nhau thôi, cô Loan này ở được 6 tháng thì đòi thanh lý hợp đồng, lúc đó cô mới biết là chị Vân chuyển đi lâu rồi.
Cô Loan đấy cô hoàn toàn không biết thông tin gì, chỉ biết có chồng và 1 đứa con gái nhỏ, còn chị Vân kia cô chỉ biết người Hà Tĩnh, làm ở sân bay thôi, giấy tờ đã trả lại cho người ta, mấy bản hợp đồng cũ cũng vứt đi rồi chứ nếu không cũng tìm được số điện thoại”, 2 thằng thất vọng đi về vì không khai thác được thông tin gì.
Sau khi chở con em họ lên trường thi xong làm vài vòng đi công chuyện, khoảng 11h về nhà thấy cửa khóa. Ông anh đi làm, chắc 2 bà (mẹ và mẹ con em họ) đi chợ.
Mở khóa vào nhà thì bắt gặp 1 bao thư vứt trên thềm nhà, chắc nhân viên bưu điện đến không có ai ở nhà nên họ quăng vào. Nhìn sơ qua cái phong bì thì thấy rằng đó là thông báo của ngân hàng gửi cho 1 khách hàng tên LOAN.
Đang nghĩ: “Quái, chẳng lẽ phát nhầm nhà?” thì nhớ ra câu chuyện tối hôm qua, người ở trước mình tên Loan, chắc chắn cô ấy lấy địa chỉ nhà này đăng ký với ngân hàng, chưa sửa lại nên họ gửi tới đây.
Như chết đuối vớ được phao, em bóc ra xem liền (dù sao cũng đâu biết cô ta ở đâu mà gửi lại?), ơn trời trong cái thông báo có thông tin cá nhân và cả số điện thoại của cô Loan.
Có thể có 1 số bác thắc mắc là thằng bạn thân của em đâu? Sao không thấy nó xuất hiện nữa? Lúc trước tình hình căng thẳng quá em quên không thông báo về việc của nó.
Vốn dĩ nó xông pha vào chuyện này lý do lớn nhất là vì tò mò mà tính thích cảm giác mạo hiểm, thực ra nó cũng chẳng tin mấy vào những chuyện tâm linh, nhưng sau khi chứng kiến mọi việc thì nó có vẻ shock và đã bỏ việc làm thêm về Nha Trang nghỉ ngay ngày hôm sau khi ông anh mình vào Sài Gòn.
Mình cũng không muốn phải 1 mình làm những việc này, nhưng thôi, dù sao cũng tội nó, không tin mà chứng kiến tận mắt thì shock cũng phải.
Tối hôm đó, khi cả nhà ai làm việc nấy thì mình mở cổng ra ngoài, lấy số điện thoại trong lá thư gọi thử. Một giọng phụ nữ Bắc khá trẻ ở đầu dây bên kia (khu này không hiểu sao toàn người Bắc, từ chủ cho đến người thuê, cả tụi tiếp viên hàng không cũng toàn người Bắc): “Loan nghe ạ”.
Chính xác rồi! Mình nghĩ thầm trong bụng. Không lan man, mình bập luôn “Chào chị Loan.! Em là D, hiện giờ em đang thuê căn nhà số **** ở hẻm 54 Bạch Đằng, hình như chị là người ở trước em đúng không ạ”.
Hình như chị ta cũng linh cảm được điều gì đấy không tốt nên trả lời hơi ấp úng: “À…ờ…Đúng rồi! Có chuyện gì không em? Mà… sao em có số của chị?”.
Mình nói, cố làm giọng vui vẻ bình thường: “À! Có ngân hàng gửi thông báo gì đó cho chị, em thấy có thông tin của chị, chắc là gì đó quan trọng nên em gọi báo, nếu chị có cần thì qua lấy nhé! Hoặc chị ở đâu, có gần đây thì em chạy ngang qua đưa cho chị”.
Thấy mình gọi có ý định tốt mà cũng vui vẻ, không đả động gì đến chuyện kia nên có lẽ chị ấy yên tâm. Nói chuyện lan man khoảng 2 phút thì thống nhất là khi nào đi ngang qua nhà thì mình mang qua giùm chị ấy vì cũng ở Phú Nhuận thôi, không xa xôi gì cả.
Ngày con em thi môn thứ 3, môn cuối cùng của khối A. Dự định nó thi xong về rồi thì bắt đầu điều tra tổng thể luôn. Ngờ đâu nó nói còn thi khối D nữa nên ở lại qua ngày 10 luôn. Thôi quyết định cứ âm thầm và từ từ hỏi han, điều tra thêm, không việc gì phải vội.
Tối đó theo đúng kế hoạch, khoảng 7h30 mình sẽ “có việc” và tiện qua nhà chị Loan đưa giúp lá thư, qua đúng địa chỉ được cho, đó là 1 căn nhà 2 tầng nhỏ trong con hẻm đường Trần Huy Liệu, ra mở cửa là 1 chị chừng 35 tuổi, chính là chị Loan, người ở trước mình và có thể biết vài bí mật mà mình đang muốn biết.
Đúng như dự liệu, mình được mời vào nhà (bình thường thì sẽ “thôi em có việc đi luôn”, nhưng hôm nay chỉ chờ có thế thôi). Lúc đó có chồng chị ấy đang coi TV, sau rồi lên ngồi nói chuyện với em luôn, còn con bé con thì em không thấy, cũng chẳng hỏi.
Điều bất ngờ mà tối đó em gặp phải là sự vào đề nhanh chóng của chị ấy, mới chào hỏi được vài câu, không cần em phải mở lời, chị ta hỏi trước: “Ở đó có thấy gì lạ không em?”. Em giả bộ ỡm ờ: “Sao chị hỏi vậy? Lúc trước có gì lạ hả chị?”.
“Chị hỏi vậy thôi. Nếu không có gì thì tốt rồi”. Em vào thẳng luôn: “Nhà đấy có ma phải không chị?”. Lạ là chị ta không tỏ thái độ bất ngờ mà hỏi lại rất bình thản “Em thấy gì rồi hả?”.
Được dịp mình tỏ thật luôn mục đích hôm nay đến, và kể hết cho chị ta nghe về những điều quái lạ xảy ra trong những ngày em đến ở đó. 2 vợ chồng tỏ ra rất chăm chú lắng nghe. Xong rồi chị mới tâm sự:
“Những chuyện em gặp là còn nhẹ so với chị đấy. Thời gian chị ở đó chị gặp liên tục, và mục đích của cái vong đó chị biết là muốn đuổi gia đình chị đi em ạ.
Ngày đấy, được khoảng 1 tuần sau khi chuyển đến là chị đã gặp rồi. Nhưng mà lúc ngủ thôi nên chỉ nghĩ việc chuyển nhà mệt mỏi nên chị gặp ác mộng, anh (tức chồng chị ấy) thì công việc cứ đi suốt, khi nào chỉ có chị với con bé ở nhà là bị “nó” quấy đủ trò.
Mấy cái cửa sổ đó bị bịt từ trước rồi, khi chị đến thấy thiếu sáng nên bóc hết ra, nhưng được vài hôm thì hãi quá nên lại kêu anh đóng bịt lại.”
Mình hỏi ngay những chuyện chị gặp là chuyện gì? Chị ấy có biết gì về lai lịch của vong đó không thì chị ta kể:
“Sau khi chị chuyển đến được khoảng 1 tuần, chị kê giường ngủ ở dưới trệt giống như em vậy. Lúc anh đi vắng, lúc nào chị ngủ 1 mình với con bé con chị thì đều mơ thấy có người đứng… cạnh giường thở phì phò.
Lần nào chị cũng hãi hùng tỉnh dậy. Mấy lần đầu chị cứ nghĩ là do mệt mỏi sinh ác mộng, nhưng mà nó cứ lặp đi lặp lại nên chị đâm sợ. Sau mấy bữa hỏi con bé nó nói cũng mơ thấy, lúc đó chị sợ lắm, gọi điện cho anh về liền.
Sau rồi anh mới lắp cái cửa giữa gian giữa và gian cuối (lúc đầu không có), mỗi khi ngủ thì đóng hết cửa lại cho yên tâm. Nhưng mà sau khi đóng kín hết cửa rồi thì lại mơ thấy người đó đứng ngoài đường luồn, nhìn vào cửa sổ.
Lạ cái là lúc ngủ chị đã khép cửa sổ lại rồi (cái cửa sổ ngay gian giữa không có chốt), nhưng lúc giật mình tỉnh dậy thì lại thấy cửa mở, chị sợ quá không dám ra đóng lại luôn, cứ ngồi vậy cho đến sáng.
Mệt mỏi quá chị nói anh đóng bịt lại như cũ. Sau đó thì yên ổn được chừng 2 tháng. Sau 2 tháng thì những chuyện khác lại xẩy ra, con bé con chị lâu lâu lại bị ngã trong nhà, lúc thì trầy tay chân, lúc thì u đầu.
Nó cứ nói với chị là có người xô nó nhưng mà lại không thấy ai. Lúc đó chị lo lắm, nhưng anh thì cứ không tin, bảo 2 mẹ con mơ mộng mấy chuyện nhảm nhí rồi thần hồn nát thần tính.
Rồi có bữa, khi chị ở được khoảng 3 tháng, chị với con bé mới đặt lưng chuẩn bị đi ngủ được 5 phút thì có tiếng bước chân đi xuống cầu thang rất nhẹ từ gian nhà dưới, rồi sau đó là tiếng gõ cửa cộp cộp khe khẽ, mà ở dưới đó đương nhiên làm gì có ai.
Chị với con bé con sợ xanh mặt, hỏi thì không có tiếng trả lời, 2 mẹ con ôm nhau trên giường không dám bước xuống, anh thì đi công tác ở tỉnh, chị mới điện cho cậu em họ, đến lúc nó qua gọi mới dám xuống mở cửa trước.
Lúc đó tiếng cửa gian nhà dưới “cộp..cộp” vẫn còn, chỉ đến lúc cậu em vào phòng thì mới hết, tối đó phải kêu cậu ấy ngủ lại thì 2 mẹ con mới được ngủ ngon.”
Chị ta nói thêm: “Sau hôm đấy thì chị biết nhà này chắc chắn có ma, nó muốn đuổi mình đi, không ở được và bắt đầu đi kiếm nhà khác rồi, mấy tháng cuối chị chỉ ở đó ban ngày, ban đêm chỉ ở lại khi nào có anh ở nhà, còn không 2 mẹ con đi lánh sang nhà bạn chị ngủ.
Ấy vậy mà có lúc sáng ra 2 mẹ con về nhà thỉnh thoảng thấy cửa sổ mở toang, mùng mền bừa bộn cứ như…. có người mới ngủ trên giường mình vậy. Hãi lắm em ạ”.
Mình nghe mà cứ tưởng như bà chị này muốn dọa mình thêm vậy, vì 2 tháng mình ở, ngoài lần vô tình thấy vong đó trong nhà tắm thì đâu có hiện tượng bị phá quấy gì đâu?
Đem thắc mắc này nói ra thì chị ta kết luận cứ như đúng rồi: “Tại vì tụi em ở 2 đứa con trai, vía nặng thì làm sao ma nó hù được, như bữa nào có chồng chị ở nhà thì đâu có chuyện gì xảy ra. Nó chỉ hù dọa được đàn bà con nít yếu bóng vía thôi”.
Mình hỏi chị ta về những điểm kỳ quái của căn nhà thì chị ấy nói rằng đó cũng là thắc mắc của chị ấy, những điều đó có trước khi chị ấy đến, duy chỉ có mấy cái cửa sổ là do chồng chị đóng vít chặt lại luôn.
Còn người ở trước chị ấy là 1 chị tên Vân, chị ấy biết nhờ tìm trên mạng, chị Vân ấy đăng tin cần nhượng lại hợp đồng nhà nguyên căn, thấy giới thiệu hấp dẫn nên chị liên lạc thôi, chứ trước đó không quen biết gì cả.
Chỉ biết chị Vân đó làm bên an ninh sân bay. Sau chuyện này chị cũng giận chị Vân kia lắm, chắc chắn biết nhà có ma nên mới vội vội vàng vàng nhường hợp đồng như vậy. Số điện thoại của chị Vân đó chị ấy cũng không lưu nữa nên việc tìm được chị Vân này gần như bó tay.
Chuyện cũng hết, không hỏi han gì thêm được nữa nên mình xin phép về luôn, trên đường về nghĩ lại những lời chị Loan kể tự nhiên thấy sống lại mấy cảm giác sợ sợ đã tạm quên được vài hôm.
Vừa đi vừa nghĩ cách làm sao tìm được người tên Vân đó với 1 tí thông tin như vậy, trong đầu cứ văng vẳng: “Làm bên an ninh sân bay….an ninh sân bay…an..ninh…”. Bất chợt lóe lên hy vọng.
Chả là mình nhớ ra có 1 người khách hàng quen, mua hàng nhiều nên cũng khá thân, thỉnh thoảng qua lấy hàng ngồi nói chuyện.
Bây giờ mới nhớ là anh ấy nói làm nhân viên an ninh trong sân bay, thuộc đội đặc nhiệm phản ứng nhanh gì gì đấy (không ngờ hàng không có hẳn 1 lực lượng riêng như vậy).
Vì là khách quen nên mình lưu số, biết đâu được, làm cùng cơ quan, cùng đơn vị rất có khả năng quen biết nhau. Lòng khấp khởi mừng, ngày mai sẽ gọi điện hỏi thử coi, biết đâu…..
Sáng hôm nay mình gọi điện liền cho anh khách kia, thì được xác nhận, trong cơ quan có đến 2 người tên Vân, 1 già 1 trẻ. Chị Loan nói là chị Vân đấy trẻ, đẹp nên mình nhờ anh đấy cho số điện thoại để liên lạc với chị Vân trẻ kia.
Có được số điện thoại, mình liền gọi thử thì đúng chính xác là chị ấy, nhưng có vẻ chị ta không muốn gặp nên cứ tránh né, không biết chị ta sợ cái gì mà sau khi mình nói lý do gọi điện thì liền kêu bận, nói sẽ gọi lại sau. Mình đợi đến tối vẫn không thấy gọi lại. Sang hôm sau em gọi thì lại tiếp tục bảo bận, sẽ gọi lại. Cảm thấy hơi nản.
Đúng là mình nản với bà Vân này. Nhưng càng tỏ thái độ như vậy càng khiêu khích sự tò mò và quyết tâm tìm hiểu của mình.
Chiêu cuối mình nhắn cho chị ta 1 cái tin: “Hiện tại em không thể chuyển nhà, em chỉ muốn biết sự thật để đối phó với những chuyện kì lạ này. Em cần chị giúp, chị chỉ cần gặp em 1 chút thôi”.
Cuối cùng cũng được 1 tin trả lời khả quan “Lúc nào rảnh chị sẽ hẹn em, lúc này chị bận thật”.
Qua 2 ngày không thấy tin tức gì, hôm nay tự nhiên nhận được tin nhắn “Tối nay 7h em rảnh không? Qua quán cafe *** gần nhà em nói chuyện nhé”. Khó khăn lắm mới gặp được bà này nên đương nhiên mình đồng ý liền.
Tối đó mình đến chỗ hẹn trước 15′ đợi, nhắn tin cho chị ta là đã đến và vị trí ngồi. Đúng giờ hẹn, 1 chị đi vào, hướng đến chỗ mình, còn mặc nguyên bộ đồng phục của an ninh, đúng là đây rồi, chắc mới làm ra chị ta tranh thủ ghé đây luôn, có lẽ là chị ta bận thật. Câu chuyện được bắt đầu khá nhanh.
Câu chuyện dần được sáng tỏ
Và nhiều chuyện được bật mí hôm đó, chị Vân này chính là người đã đặt cái bệ trong nhà tắm và cũng là người bịt cửa sổ đầu tiên. Nguyên văn chị ta kể như sau:
“Chị ở đó chung với chị bạn cùng cơ quan, ở được gần 3 tháng thì không thể tiếp tục được nữa. Sợ lắm. Em thấy tóc chị không? Lúc trước dài lắm mà ở được mấy bữa chị phải cắt ngắn, là vì….ma đấy”.
“Quái!” mình thắc mắc, “Không lẽ cắt tóc là đuổi được ma?”. Chị ta giải thích: “Không phải! 1,2 tuần đầu thì chị cũng không để ý, nhưng mà sau thấy lạ là sao tự nhiên tóc mình hình như cứ mỏng dần từng ít sau khi ngủ dậy, soi kỹ thì thấy rất nhiều sợi tóc bị cụt ngang như bị cắt, lẫn trong đám tóc dài nên chị không biết.
Lạ nữa là nó không bị cắt từng mảng mà là từng sợi rời rạc, cho nên tóc ngắn tóc dài cứ lẫn vào nhau nhìn rất khó phát hiện, nhưng mà lại không thấy tóc trên giường, trên gối.
Chị cho bạn chị biết thì chị ấy nói chắc bị thiếu chất nên gãy tóc, rồi chị ra sức mua thuốc bổ về uống, nhưng mà qua tháng đầu tiên chỉ thấy càng ngày tóc bị đứt càng nhiều, mỏng đi rõ rệt. Chị lo lắm nhưng không biết làm sao được.
Bình thường chị rất ít ở nhà, vì công việc đã chiếm trọn thời gian ban ngày, chỉ về nhà ban đêm. Hàng ngày chị để rác hôm nay đến tối hôm sau mới đem đi vứt, rồi có lần sáng ra chị đi đổ rác, hôm đấy rác nhiều nên sáng dậy đi vứt luôn, mở cửa bước ra đường luồn là chị muốn té xỉu…
Chị nhìn thấy dưới đất, ngay dưới cửa sổ thông đường luồn với phòng chị ngủ là…một mớ tóc, vương vãi lung tung. Lúc đó tuy chưa nghĩ ra được gì nhưng thấy cảnh đó chân tay chị rụng rời, làm rơi cả bịch rác, mồm miệng thì ú ớ. Không biết là sợ cái gì nữa nhưng mà thấy sợ lắm.
Tự nhiên tóc trên đầu mình sao lại ra ngoài cửa sổ cả mớ như thế này. Chạy vào kêu chị bạn ra xem, nhìn thấy cảnh đó chị ấy cũng trợn mắt đứng như trời trồng rồi quay sang nhìn chị nói… “Có ma..”. Chị nghe mà muốn xỉu luôn… Rồi chị phải đi cắt ngắn tóc cho đều vì tóc đứt nham nhở quá…”.
”Sau ngày hôm đó chị hay nằm mơ thấy có người đứng trong phòng lúc chị ngủ lắm. Sợ chết đi được. Chị gọi điện nói cho bà chủ thì bà chủ cũng tỏ ra ngạc nhiên, nói là trước giờ đâu có.
Rồi chị đi xem thầy, thầy nói nhà đó bị ma ám, cần lập ban thờ cho nó để nó không quấy phá nữa. Thầy đến xem quanh nhà và nói chị đóng 1 cái ban thờ …trong nhà tắm. Đến ngày rằm, lễ thì cúng đĩa trái cây, thắp vài nén nhang là được…”
Chị nghe lời thầy làm cái bệ thờ nhưng chỉ để được yên ổn nốt những ngày còn lại thôi, chứ cũng bắt đầu rục rịch tìm nhà mới rồi. Chứ đã biết nhà có ma, không cần biết có hại mình không cũng làm sao mà ở được.
Nhưng mà vướng cái là chị làm hợp đồng 1 năm, đi thì coi như mất 2 tháng tiền cọc, nên mãi mới nghĩ ra cách nhượng hợp đồng, kể ra cũng tội chị kia (tức chị Loan), nhưng biết đâu được, ma không phải ai cũng phá, hợp vía mới phá đúng không em?
Những ngày sau đó không khi nào 2 đứa chị dám ở nhà 1 mình, tối đến muốn về ngủ thì 2 đứa phải chờ về cùng lúc mới dám vào nhà.
Từ khi đặt bệ thờ, thắp nhang trong nhà tắm thì không chị không bị cắt tóc nữa, nhưng mà thỉnh thoảng vẫn mơ thấy ông đấy đứng ngoài cửa sổ, 2 tay chắp lại như cầu xin cái gì ấy. Sợ quá chị nhờ người bạn đến đóng bịt cửa sổ lại cho khỏi thấy nữa..
Rồi đến 1 đêm, đó là đêm cuối cùng tụi chị về lại nhà đó. Lúc đó 2 đứa chị làm xong thì đi chơi, đàn đúm với cơ quan, về đến nhà chắc cũng khoảng 11 giờ rưỡi đêm.
Mở cổng vào nhà thì chị bạn chị dẫm phải tờ giấy, sau khi vào nhà mở đèn lên, nhìn xuống thì thấy 1 tờ giấy rách 1 nửa cũ mèm, mực đỏ vẽ đường thẳng, vòng tròn tứ tung, rồi có cả chữ Tàu, nhìn giống như bùa.
Đang không biết ở đâu ra bay vào nhà mình thì bạn chị ra ngoài thềm nhìn lên, rồi miệng cứ há ra, mắt trợn lên cứ như thấy ma. Chị đi ra nhìn thử thì mới thấy, trên tường phía trên cửa chính nhà có 1 nửa còn lại của lá bùa kia.
Thì ra nhà này có dán bùa trước cửa, mình thuê đến ở đâu có để ý (đúng là em cũng không để ý, nghe xong về kiểm chứng mới thấy đúng thật, còn 1 nửa lá bùa vẫn dính trên đó) cái chính là không hiểu, bùa dán trên cửa, làm sao lại rách 1 nửa rơi xuống đất, trong khi keo dán chặt thế, phải chăng là có ai xé?
Nghĩ đến đó 2 đứa chị run lắm mà khuya quá rồi nên cũng coi như là chuyện tình cờ, vào nhà đi ngủ.
Tối hôm đó là tối đáng sợ nhất em ạ. Lúc đó tầm tờ mờ 3-4h sáng, chị đang ngủ thì cứ nghe tiếng thì thầm to nhỏ, lơ mơ tỉnh dậy ngó qua không thấy bạn chị đâu, quay qua phía cửa sổ thì thấy bạn chị đang đứng quay mặt ra ngoài cửa, miếng bạt che bị xé rách 1 mảng, nói lẩm bẩm 1 mình.
Chị sợ quá hét toáng lên, nghe chị hét, bạn chị ngã vật xuống, chị nhào dậy bật điện thì thấy chị ấy nằm dưới sàn, mắt nhắm ghiền mà nước mắt cứ trào ra. Chị hoảng hồn lay chị ấy dậy, mở mắt ra chị ấy vừa khóc vừa nói là “Ông ấy bảo là chủ nhà này, bị người ta hại, giờ muốn đòi lại nhà, kêu mình dọn đi, trả nhà cho ông ấy”.
Rồi 2 đứa chị ngồi ôm nhau thức tới sáng. Từ đó cho đến lúc chị tìm được nhà mới thì không dám bén mảng về buổi đêm nữa, qua nhà bạn bè ngủ nhờ, ai mà biết mình sẽ bị gì?
Sau mấy bữa hỏi lại thì bạn chị kể là đêm đó đang ngủ thì thấy ông ấy gọi ra, bảo mở cửa ra ông ấy nói chuyện, lúc đó trong đầu sợ lắm nhưng mà không cưỡng lại được…”.
Mục đích chính của mình là tìm hiểu về lai lịch vong kia, nhưng mà nghe kể đến đây, biết chắc bà chị này cũng chẳng biết nên cũng chẳng hỏi thêm nữa, nếu biết thì chị ta đã tự nói rồi.
Trước khi ra về chị ấy có nói 1 chuyện mà mình thấy rất có lý, bản thân cũng đã nghi nghi lâu rồi: “Chị nghĩ trong chuyện này mà bà chủ cứ nói không biết gì thì chắc chắn là nói dối rồi, nhà của bả mà làm sao bả không biết được.! Bả cũng đang có chồng đó mà sao “ông ma” đấy lại nói ổng là chủ nhà?
Mà suốt quá trình chị ở đó bả cũng chẳng bén mảng tới lần nào, thu tiền nhà cũng nhờ 1 ông em nào đó của bả đến thu chứ bả không đến (bây giờ mình mới biết chuyện này, thảo nào mà chỉ đến khi chị Loan kết thúc hợp đồng bả mới biết là hợp đồng bị nhượng lại).
Chị thấy tốt nhất em nên chuyển đi, nếu em đã đuổi được ma ra khỏi nhà và muốn ở lại thì em nên đem chuyện này hỏi thẳng bà chủ nhà đi, đừng để bả chối nữa”.
Sang hôm sau, mình lại gọi điện cho bà chủ, hạ quyết tâm lần này không ra chuyện không về. Nhưng xui xẻo, bả nói đang ở trên tàu (bà chủ làm bên đường sắt), ngày 17 mới vào Sài Gòn, có gì đến lúc đó qua nhà bả nói chuyện.
Xong mình đế thêm 1 cái tin nhắn “Cô thử nghĩ coi, nếu ở 1 căn nhà có ma mà không biết căn nguyên thì làm sao mà ở được, chắc cô cho cháu ngừng hợp đồng trước thời hạn, chứ anh em cháu chắc không ở được nữa rồi”.
Hơn 1 tuần trôi qua trong bộn bề đủ thứ việc nên mình quên béng mất cái hẹn với bà chủ nhà. Lúc này mẹ đã về Nha Trang, nhà giờ chỉ còn có mình và ông anh. 1 tuần qua khá yên ổn nên mình tạm quên mất nỗi kinh hoàng đã từng có trong nhà mình.
Rồi đến hôm ấy, đúng là: “Lúc cần không có, lúc chẳng thèm ngó thì ló ra”. Bà chủ nhà gọi điện nói sắp xếp qua nhà bà ấy để bà ấy nói chuyện. Mình hẹn ngay trong buổi chiều. Linh cảm mọi việc sắp được giải đáp, thắc mắc lớn bấy lâu nay rồi cũng giải quyết được, nói chung cảm giác như chiến thắng, rất phấn khích.
Rồi mình đến nhà, đúng như mình nghĩ, hôm nay thái độ bà chủ rất nghiêm trọng, nhìn thấy nét mặt mình đoán ngay được lần này nhất định khác những lần khác. Rồi câu chuyện bắt đầu:
“Sở dĩ cô không nói cho mày biết chuyện này vì dù sao đây cũng là việc riêng của nhà cô, lại không có gì đẹp đẽ nên cũng không muốn để người khác biết. Nhưng dù sao mày cũng đang ở trong nhà, cũng xem như người nhà rồi, vả lại cũng gặp bao nhiêu chuyện.
Mấy người thuê nhà ở đây cô thấy mày là đứa tò mò nhất đấy, cứ gặng hỏi mãi thôi. Thôi cô cũng chịu thua mày vậy. Dù sao mày cũng đã đuổi được “ông ấy” đi rồi, cô cũng không muốn giấu mày nữa…..
Đúng là nhà đó có 1 hồn ma, hồn ma đó không hại ai đâu, chỉ ám căn nhà đó và người gia đình bên cô nên cô không thể ở đó được mới phải cho thuê, đồng thời tìm 1 nơi xa nhà đó và gần chùa để ông ấy không theo về. Hồn ma đó có từ thời bố cô, ông ấy có thù oán với bố cô, nhưng sau khi bố cô chết vẫn ám căn nhà và người trong gia đình cô.
Gia đình cô vào Sài Gòn năm 54, cô được sinh ra trong này. Bố cô là người làm ăn buôn bán, đối tác làm ăn của ông ấy rất nhiều, thời đấy làm ăn khó khăn, người thì trở nên giàu có, có người thành đại gia nhất nhì SG, người thì khuynh gia bại sản.
Ngày đó gia đình cô ở bên khu Đất Thánh, bên đấy chủ yếu toàn người theo đạo nên sống không hợp, sau rồi mới chuyển qua bên nhà mà mày đang thuê đấy. Chuyện bắt đầu từ khoảng năm 65, lúc đó cô mới được có 6-7 tuổi.
Bố cô có 1 đối tác làm ăn, lúc đầu 2 nhà thân thiết lắm, vừa là bạn làm ăn vừa là bạn tâm giao mà. Gia đình ông ấy 4 người, có vợ và 2 đứa con gái, ông ấy người Bắc, còn vợ thì người miền Tây.
Trong lúc làm ăn ông ấy có mượn nợ bố cô 1 số tiền lớn, lấy căn nhà để cầm cố, là căn nhà mày đang thuê đấy, lúc trước đất đai rộng, không chật chội như bây giờ, đằng sau căn nhà đó là 1 khu đất trống, cây côi rậm rạp.
Rồi việc làm ăn thất bại, không có tiền trả nợ. Hồi đấy ông ấy van xin bố cô cho ông ấy thư thư nhưng bố cô không chịu, đòi lấy căn nhà. Kể ra thì đúng là bố cô nhẫn tâm thật, nhưng lúc đấy bố cô cũng đang khó khăn chồng chất, không làm vậy, không bán căn nhà ở Đất Thánh đi thì gia đình cô cũng hết đường.
Vì đổ nợ nên vợ ông ấy dắt con về miền Tây, để ông ấy 1 mình ở lại. Rồi ông ấy cũng bỏ đi đâu mất không ai biết nữa, với giấy tờ mượn nợ, đương nhiên bố cô là chủ căn nhà đó.
Hồi đó là nhà cấp 4, không có gác và không có gian dưới như bây giờ, chỉ có 1 gian ngoài là gian tiếp khách, tiếp đến là buồng ngủ và dưới cùng là gian bếp không có mái và nhà vệ sinh lụp xụp. Sau bức tường gian bếp là khu đất trống với các mương nước và cây cối rập rạp.
Rồi đến ngày gia đình cô dọn về ở đó, bắt đầu có những điều tai quái. Quạ ở đâu cứ bay đến đậu trên mái nhà rất nhiều, rồi thỉnh thoảng gió mang theo mùi hôi thối vào nhà, không sao chịu được, mẹ cô và cô thể trạng yếu cứ bị nôn ọe, ngất xỉu suốt.
Bố cô và anh trai cô lục soát hết mọi ngóc ngách trong nhà xem xét nhưng không thấy gì. Bố cô mới bắc thang trèo tường bếp ra khu đất đằng sau xem sao, trèo lên đến nơi, nhìn ra đó bố cô hét “Á” 1 tiếng rồi ngã xuống mương nước sau nhà.
Anh trai cô lật đật trèo qua cứu bố, vừa trèo lên thì anh ấy nằm rạp xuống, 2 tay 2 chân bám quắp lấy bức tường, mắt trợn trắng nhìn về phía cái cây sau nhà tắm, miệng lắp bắp không ra tiếng nào.
Mẹ cô hoảng quá chạy vòng ra con đường mòn dẫn ra sau nhà, chạy đến nơi bà hoảng hồn kêu gào thất kinh. Một lúc sau mấy người hàng xóm mới chạy qua xem, cô còn nhỏ nhưng sốt ruột quá cũng chạy ra.
Lúc đó bố cô thì bị té ngất xỉu nằm trong mương nước, mẹ cô thì ngồi trong góc tường ôm mặt gào thét, anh trai cô vẫn nằm trên bức tường, mắt nhìn cái cây sau nhà tắm, ở trên cây ổi cạnh tường nhà tắm là 1 xác người treo cổ lủng lẳng, đang phân hủy, bị quạ ăn nham nhở, bốc mùi hôi thối nồng nặc.
Mấy con quạ vẫn còn tiếc mồi đậu gần đó. Sau đó hàng xóm đưa bố cô vào bệnh viện nhưng ông chết sau mấy ngày, tuy là không có vết thương nào nghiêm trọng. Mẹ cô thì tinh thần khủng hoảng, lúc tỉnh lúc mê, anh trai cô từ đó là trụ cột trong nhà.
Nhưng mà từ đó về sau cuộc sống không yên ổn nữa, hồn ma ông ấy cứ quậy phá gia đình cô, mời thầy về trừ mà vẫn không được. Sau khi mẹ cô mất vì bệnh lạ, anh cô chặt cái cây đó đi, xây lại gian bếp và nhà tắm như bây giờ, nhưng hồn ma ông ấy vẫn cứ lởn vởn trong nhà, cô và anh trai phải thuê nhà ở nơi khác, nhà đấy cho thuê từ đó đến nay, hồn ma đó tuy không hại ai ngoài người nhà cô nhưng hay hiện về đuổi người đòi nhà, khiến người ta sợ chẳng dám ở lâu”.
Chuyện này đến đây là đã sáng tỏ rồi. Mình nghĩ là không còn gì để điều tra thêm nữa, từ sau khi vong đó bị các sư cô đuổi ra khỏi nhà và anh em mình thỉnh thổ công về thì đã không còn thấy dấu hiệu gì nữa……
Nguồn: Thiên Bình http://hotnhat24h.com 24/4/2017
Nhận xét
Đăng nhận xét